Vừa về đến phòng thì hắn đã ngồi trên giường từ khi nào. Ánh mắt rực lữa nhìn cô, vẻ mặt như đang tức giận Nàng xin phép ra về trước nhưng tại sao đến bây giờ mới về đến?
Thiếp...! Cô chưa kịp nói thì hắn đã lao nhanh về phía cô, đem cô ép sát vào tường. Vai cô bị va mạnh vào tường nên đau đớn, cô chau mày. Hắn ghì chặt vai cô, ánh mắt tức giận, nộ khí tỏa ra rất đáng sợ.
Nàng đã gặp ai? Hắn dùng lực bóp chặt vai cô, cô đau đớn nhưng cố gắng bình thản trước mặt hắn.
Không ai cả! Cô dương mắt nhìn hắn, khẳng định với hắn.
Nàng nghĩ nàng giấu được ta sao?
Nếu điện hạ đã biết thì còn hỏi thiếp làm gì?
Hắn dùng tay đập mạnh vào tường, đẩy cô ngã xuống đất rồi gằn giọng: Nếu nàng còn có hành động như vậy nữa thì đừng trách ta tại sao lại ra tay với nàng. Nên nhớ, nhất cử nhất động của nàng ta đều biết hết. Đừng mong sẽ qua mặt được ta
Nói rồi hắn tức giận rời khỏi, đóng mạnh cửa khiến cô giật mình. Cô ngồi dậy, ôm lấy bả vai của mình rồi đi đến trước gương. Cô vạch áo ra thì phát hiện chỗ bị va mạnh đã đỏ ửng lên rồi, đến sáng có lẽ sẽ bầm tím. Những ngón tay của hắn in đỏ trên vai cô, bất giác cô rơi nước mắt.
Hắn tại sao lại lúc nóng lúc lạnh? Mới đó vui vẻ, bây giờ lại tức giận. Cho dù hắn thấy cô và tứ vương gia thì sao chứ? Giữa cô và hắn có gì mà khiến hắn tức giận đến như vậy? Suy cho cùng cô và hắn chỉ là trên danh nghĩa. Người hắn để tâm vẫn là mỹ nhân của hắn.
Suy nghĩ một hồi cô lại ôm cục tức đi ngủ. Lăn qua lăn mãi đến tận sáng mới chợp mắt được.
A Lan mang chậu nước với khăn đến phòng của cô Thái tử phi! Người mau dậy đi. Hôm nay người phải quay về phủ gia đó
Cô bất mãn ngồi dậy, mắt vẫn còn nhắm. A Lan lắc đầu rồi bắt đầu lau mặt, thay y phục giúp cô.
Ngồi trong xe ngựa, không ai nói với ai một lời, hắn lạnh lùng không đếm xỉa gì đến cô. Không khí rất ảm đạm, khó chịu.
Đến nơi, A Lan dìu coi xuống không cẩn thận liền vấp ngả. Tưởng chừng mặt cô sẽ tiếp đất rất ngoạn mục nhưng bàn tay to, ấm áp của hắn đã đỡ ngay eo cô. Cô ngượng ngùng đẩy tay hắn ra rồi một mạch đi vào trong.
Vừa nhìn thấy cô và thái tử đại phu nhân mắt sáng rỡ tiếp đón nồng hậu. Phụ thân cô thì hai mắt rưng rưng nhìn cô mĩm cười. Chỉ có Thiên Nhu và Thiên Giai là nhìn cô chán ghét, nhưng lại có chút ganh tị.
Cô và hắn cùng mọi người ăn bữa cơm. Trong bàn Thiên Nhu và Thiên Giai không an phận liên tục ném ánh mắt về phía hắn. Nhưng hắn lại không mảy may nhìn lấy một cái, chỉ chăm chú bàn chuyện với phụ thân cô.
Ăn xong, hắn và phụ thân vào phòng bàn chuyện, cô cùng A Lan về phòng thắp cho mẫu thân một nén nhang. Vừa ra khỏi phòng liền thấy Thiên Nhu và Thiên Giai đứng trước cửa, mặt hếch lên.
Nhị tỷ! Tỷ là thái tử phi rồi liền huênh hoang với bọn muội. Tất cả đều do tỷ may mắn thôi
Thiên Nhu tay chống hông, ánh mắt tóe lửa nhìn cô. Cô ngửi được mùi ganh tị, liền mĩm cười, nói: Ở hiền ắt sẽ gặp lành. Sống như hai muội thì đến cuối đời vẫn không thể gặp may mắn
Thiên Nhu và Thiên Giai tức đến muốm ói máu nhưng lại không thể đáp trả, chỉ có thể trừng mắt, hù dọa: Tỷ đợi đó! Muội nhất định sẽ giành lấy. Thái tử phi đáng ra phải là của muội
Muội cứ thoải mái đi, ta không bận tâm lắm mấy chuyện này đâu Nói rồi cô đẩy vai hai người bọn họ rồi rời đi. Hai người họ nhìn cô với ánh mắt như muốn xé cô thành trăm mãnh.
Trước đây thì chỉ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, muốn trêu chọc nhưng bây giờ lại là ánh mắt tức giận chỉ muốn trả thù. Có lẽ, tính cách của cô quá mạnh khiến ánh nhìn của hai người họ chuyển biến nhanh đến vậy.
Cô đi dạo trong hoa viên, thong thả từng bước từng bước một. Đi được một lúc cô liền nảy ra một ý tưởng, xoay qua thì thầm với A Lan. A Lan nghe xong thì lắc đầu lia lại. Nhưng cô mặc kệ A Lan có đồng ý hay không, trực tiếp nắm lấy tay A Lan kéo đi.
Đến nơi mà lần trước cô và A Lan bỏ trốn, cô ra hiệu cho A Lan, nàng ta lắc đầu, mặt tái xanh Thái tử phi! Người không thể làm vậy
Ngươi không đi thì ta đi Dứt lời cô nắm lấy sợi dây thừng lần trước để lại rồi trực tiếp leo lên. A Lan bấu hai tay vào nhau, suy nghĩ một hồi rồi cũng leo theo cô.
Ra đến ngoài, cô nhìn A Lan mĩm cười cùng rồi nhau đi dạo. Đi đến khu chợ thì cô nhốn nháo lên, đi hết gian hàng này đến gian hàng nọ. Cô mua cho A Lan rất nhiều đồ, từ trang sức đến vải, thức ăn.
Cả hai cùng vào một quán rượu nổi tiếng kinh thành, gọi ra vò rượu cùng một số thức ăn rồi cùng nhau thưởng thức. A Lan sau vài chén đã ngà ngà say, hai má ửng đỏ, đôi mắt lờ đờ. Cô nhìn bộ dáng đó thì không khỏi thấy buồn cười lại đáng yêu.
Bỗng từ bên ngoài, một đám người hung tợn mang theo gậy gộc, kiếm xông vào quán rượu. Tên to con với đôi mắt hung dữ có vẻ như là người cầm đầu. Bọn chúng ngồi xuống gần bàn cô rồi bắt đầu gọi món. Một tên trong số đó nhìn xung quanh rồi dừng mắt lại chỗ bàn của cô.
Nơi tửu lâu mà cũng có nữ nhân nữa sao? Tên đó vừa dứt lời tên đại ca kia quay qua nhìn cô, đột nhiên hắn cười tà nhìn chăm chăm vào cô.
Ngồi một mình buồn lắm. Qua đây uống cùng bọn ta này Lại một tên nữa lên tiếng. Vừa dứt lời tên đó đứng dậy nắm lấy tay A Lan kéo về chỗ gã ta. Cô cầm chén rượu đang uống dỡ ném vào mặt gã, lôi A Lan lại.
Tiện nhân này còn dám đánh ông Gã ta tức giận rứt kiếm bên hông lao về phía cô. Cô đặt A Lan ngồi xuống rồi hất tay một cái, thanh kiếm bị cô chặt gãy làm đôi. Thanh kiếm vừa rớt xuống cô đưa chân đá gã ta ngã quỵ xuống đất.
Bọn chúng lúc đó đồng loạt xông lên, cô từng đòn hạ gục bọn chúng. Một lát sau bọn chúng ai nấy đều nằm dưới đất kêu la. Cô quay lại bàn tiếp tục uống rượu của mình. Cả quán rượu ai cũng đưa mắt nhìn cô, chính là ánh mắt mà trước giờ cô luôn nhận được.
. . .
Một tên lính từ ngoài chạy vào, đến nơi liền cúi đầu lạy một cái: Bẫm đại nhân! Nhị tiểu thư không còn ở trong phủ nữa
Hàn thừa tướng nghe câu đó liền ngạc nhiên, ánh mắt dần chuyển sang tức giận Cái gì? Cái con nha đầu này thật không biết yên thân. Mau sai người đi tìm tiểu thư về đây
Nghe xong tên lính liền nhanh chóng rời khỏi. Hắn ngồi đó, nghe xong cũng không yên lòng là mấy liền cúi đầu.
Đại nhân! Ta xin phép đi trước Dứt lời hắn lao nhanh ra ngoài, lên ngựa trực tiếp đi tìm cô.
Một nén hương trôi qua nhưng hắn vẫn không tìm được cô. Hắn bắt đầu lo lắng, đứng ngồi không yên, hành động cũng dần trở nên hấp tấp.
Đến tận tối hắn mới tìm thấy cô. Cô cùng A Lan bước đi loạng choạng, chao đảo, vừa đi vừa nói cười. Hắn nhìn thấy liền lắc đầu rồi trực tiếp bế bổng cô lên. Cô dãy giụa không ngừng la hét, đánh liên tục lên người hắn. Hắn trực tiếp ném cô vào kiệu rồi quay ngựa về cung.
A Lan chao đảo chuẩn bị ngã thì Trực Hoàng nhanh chóng chạy lại đỡ lấy rồi cũng dìu A Lan về.
. . .
Cung nữ đang hầu hắn thay y phục, từ bên trong giường Thường Lan ngồi dậy, nhìn lướt qua hắn Sao hôm nay điện hạ dậy sớm vậy? Điện hạ đến chỗ thái tử phi sao?
Hắn chỉnh lại y phục, soi lại lần nữa trong gương rồi trả lời: Không phải chuyện của nàng. Ngủ tiếp đi!
Thường Lan đang định nói gì đó thì hắn một mặt lạnh lùng rời khỏi. Cung nữ mang chậu nước đến cho nàng ta rửa mặt, nàng ta liền vung tay hất đổ. Cung nữ kia vị sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Thường Lan tức giận, ánh mắt như bắn ra tia lửa Mỹ nhân! Người bớt giận, thái tử chắc bận việc gì đó
Bận? Điện hạ ngoài bận tâm đến nàng ta thì còn bận gì nữa? Từ ngày nàng ta đến đây điện hạ dường như không còn nhớ đến ta nữa. Ta còn chưa được lên vị trí trắc phi thì đã bị nàng ta làm cho thất sủng
Thường Lan càng nói càng trở nên tức giận hơn, cung nữ không ai dám nói thêm một lời. Nàng ta nghĩ ngợi điều gì đó liền mĩm cười tà mị, ánh mắt tỏa ra mùi nguy hiểm.
Thường Lan gọi cung nữ đến bên cạnh rồi thì thầm gì đó, càng nói nàng ta càng thích thú, sắt mặt của cung nữ càng tái đi.