Cô đưa tay, hơi nhướn chân lên cột bao cát lên ngọn cây to. A Lan đứng bên cạnh không hiểu nhìn chăm chăm bao cát đen xì trước mắt.
- Thái tử phi! Người đang làm cái gì vậy? Thứ đen đen đó là gì?
- À! Đây là cái bao để truốt giận.
- Bao truốt giận?
Càng nói A Lan càng không hiểu, mặt ngơ ngác nhìn cô. Cô nhìn bộ dạng của nàng ta thì không khỏi bật cười.
- Ngươi cứ nghĩ đến người mà ngươi giận mà đánh cái bao này. Xem cái bao này như người đó.
- Hữu dụng không?
- Đương nhiên rồi! Đánh đến mồ hôi nhễ nhại, đến kiệt sức thì tự nhiên hết giận.
Cô luyên thuyên một hồi sau rồi bắt đầu chỉ A Lan sử dụng.
Vài ngày trước cô cho người làm ra mấy thứ này, gồm có bao cát với găng tay để thuận tiện cho việc tập luyện của mình. Cô sai A lan đi làm nên không thể dấu nàng ta nữa.
Cô nghĩ ngợi rồi quay qua mĩm cười nhìn A Lan.
- Ngươi có muốn học võ không?
- Có dễ không ạ?
- Dễ cũng không dễ, khó cũng không khó, cần chăm chỉ là được.
A Lan chần chừ vài giây sau liền gật đầu đồng ý.
Một cung nữ chạy lại vẻ hối hả, cúi đầu hành lễ rồi nói:
- Thái tử phi! Thái tử muốn gặp người, đang chờ người ở đại điện.
Cô bắt đầu có cảm giác kì lạ. Cả tuần nay không thấy tăm hơi của hắn, bây giờ lại gọi cô. Có cần khoa trương đến mức đó không? Nhìn thấy vẻ hớt hải đó của cung nữ thì cô có cảm giác chuyện gì đó chẳng lành.
Cô vừa xuất hiện hắn đã ném về phía cô một con búp bê bằng vải, bên trên có mãnh giấy nhỏ ghi Thường Lan, xung quanh toàn là kim châm. Hắn ánh mắt băng lãnh nhìn cô, ánh mắt lạnh nhất mà cô từng nhận được từ hắn. Thường Lan ngồi bên cạnh khóc thúc thít không ngừng. Thôi rồi! Cảnh này quen quá luôn nè, chính là muốn dùng cái này để buột tội cô hại người.
- Ta tìm được thứ này trong phòng nàng. Nàng giải thích thế nào về nó?
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời dứt khoát.
- Không phải của thiếp, tin hay không là tùy điện hạ
Cô không làm nên cô không cần phải sợ bất cứ điều gì. Hắn nghe xong dường như tức giận hơn, ánh mắt càng trở nên đáng sợ.
- Không phải của nàng nhưng tại sao lại ở trong phòng của nàng?
Cô đưa mắt nhìn Thường Lan rồi trả lời:
- Cái này thì điện hạ nên hỏi người đã bỏ thứ này vào phòng thiếp rồi.
Hắn đang định nói gì đó nhưng Thường Lan đứng dậy, đưa khăn tay lau nước mắt rồi nói:
- Là người ganh tị với tiểu nữ nên mới rắm tâm hãm hại tiểu nữ, bây giờ người còn ngang nhiên chối cãi. Thái tử phi còn như vậy thì lấy gì làm gương cho người khác.
Thật là làm tức ói máu ta mà. Nghe thử giọng điệu chảy nước kia đi rồi sẽ hiểu cô tức đến cỡ nào. Thật sự muốn chạy lại vung cho một đấm chết tươi tại chỗ.
- Ta là thái tử phi đương nhiên sẽ không giống loại tiểu nhân đầu đường xó chợ, vu oan giá họa cho người khác.
Cô gằn giọng, nhấn mạnh từng lời từng chứ với nàng ta rồi xoay qua nhìn hắn, nói:
- Điện hạ lấy bằng chứng gì chứng minh đây là đồ của ta? Nếu người đưa ra nhân chứng vật chứng đầy đủ khiến ta tâm phục khẩu phục đến lúc đó hình phạt gì ta cũng sẽ chịu. Nhưng điện hạ nên nhớ người là thái tử, người nên biết làm gì và không nên làm gì.
Hắn nghe xong liền chau mày, vài giây sau hỏi lại cô.
- Ý nàng là gì?
- Điện hạ là thái tử thì không nên vì một nữ nhân mà đảo lộn thị phi. Thiếp nói ít chắc người hiểu nhiều chứ nhỉ?
Cô sống bằng này tuổi, xem không ít phim cổ trang nên loại nữ nhân não mới nảy mầm ấy muốn đấu với cô, còn lâu mới lại. Nhưng dù gì cũng phải xem hắn giải quyết thế nào.
- Thứ này lấy được từ phòng của nàng còn chưa đủ chứng minh? Nàng hại người bây giờ xảo biện. Nàng có biết hình nộm này là lệnh cấm không?
- Bởi vì thiếp biết đây là tội nặng nên mới đề nghị điện hạ làm rõ chân tướng. Thiếp không phải loại nữ nhân vì nam nhân mà đấu đá tranh giành. Loại hành động ngu ngốc này chỉ dành cho nữ nhân tầm thường mà thôi.
Cô nhìn chăm chăm vào hắn, thái độ không sợ bất cứ thứ gì. Cô đương nhiên không sợ, chỉ sợ không chết được lại phải nằm vất vưỡng chịu đau đớn.
Thường Lan nhếch môi cười, di chuyển đến chỗ hắn, tỏ vẻ như bản thân uất ức.
- Người là thái tử phi đương nhiên điều gì cũng có thể nói ra. Điện hạ! Người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.
Hắn im lặng, nghĩ ngợi thứ gì đó. Thường Lan thấy hắn không phản ứng gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Đợi mãi không thấy hắn nói gì cô liền nói tiếp:
- Nếu điện hạ không chứng minh được thần thiếp có tội thì thiếp sẽ chứng minh cho người thấy thiếp vô tội.
Cô đưa mắt nhìn hình nộm kia một lượt rồi tiến lại gần cầm lấy nó. Sau một hồi cô lại mĩm cười, nói:
- Người nói đây là đồ của thiếp nhưng trên hình nộm này có một mùi hương nhưng lại không phải mùi hương của thiếp.
Hắn nghe xong liền ngửi qua một lần, ánh mắt hắn dường như nhận ra được điều gì đó.
- Mùi hương này dường như có chút giống với mùi hương mà Thường Lan mỹ nhân đây đang dùng nhỉ?
Cô nhìn nàng ta với ánh mắt nửa cười nửa thật mà nàng ta lại bắt đầu sợ hãi. Hắn đưa mắt dò hỏi nhìn Thường Lan khiến nàng ta càng lúc càng sợ hơn.
- Không phải thiếp! Thiếp bị hại mà điện hạ.
Đột nhiên một cung nữ tiến lại gần, quỳ xuống nói:
- Là nô tỳ thấy có một cung nữ hầu hạ mỹ nhân. Tối hôm đó, cung nữ đó đã bí mật mang theo một chiếc áo mỹ nhân đã bỏ đi, bí mật làm thứ gì đó rồi đem vào phòng của thái tử phi.
Nghe đến đây cô liền cảm thấy mắc cười. Đến giờ phút này còn có người đứng ra nhận tội thay cho nàng ta. Đôi khi sự thật còn li kì và hấp dẫn hơn mấy tình tiết trong phim nữa.
Hắn sau đó liền đem cung nữ được chỉ tội kia mang đi chém đầu. Cô thật sự không có cách nào ngăn lại cái hành động đó. Nhưng hắn là thái tử, cô không thể chống đối lại hắn. Mặc dù cô không muốn một cô nương tuổi còn nhỏ mà bị chết oan như vậy nhưng cô lực bất tòng tâm.
Cung nữ vừa được giải đi cô liền không chịu được nữa mà ngất đi. Hắn nhanh chóng chạy lại bế cô lên rồi rời khỏi đại điện. Thường Lan tức đến sôi máu, không những không hại được còn làm cho họ có cơ hội ở cạnh nhau.
. . .
Hắn ngồi bên cạnh giường của cô, nhìn cô mãi như vậy đã được một lúc lâu.
Thiếp không phải loại nữ nhân vì nam nhân mà đấu đá tranh giành
Câu nói đó khiến hắn nhớ mãi. Hắn có cảm giác như với cô hắn không hề quan trọng, càng không phải người mà cô dành sự ưu tiên trước nhất. Nữ nhân này khiến hắn càng lúc càng tò mò, càng lúc càng thấy cô có rất nhiều điều mà hắn chưa biết. Với cô chính là cảm giác đặc biệt, cảm giác mới mẻ và cảm giác muốn quan tâm.
Hắn ngồi đó một lúc lâu rồi rời đi. Đến khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã gần tối. A Lan thấy cô đã tĩnh liền mang thuốc đến cho cô.
- Ta bị gì vậy?
- Thái y nói người bị dị ứng hương giống lần trước. Lần này vì ngữi hương ấy lâu nên dẫn đến bất tĩnh.
- Có phải do mùi hương trên người của Thường Lan mỹ nhân không?
Cô để ý mỗi lần đến gần nàng ta là cô lại bị dị ứng. Có lẽ do mùi hương ấy có thành phần nào đó khiến cô dị ứng. Nếu có lần sau thì nên cách xa nàng ấy năm mét để tránh tình trạng bệnh trở nặng.