Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 22: Chương 22: không chịu yên




Cô vừa bước ra khỏi Phượng Y Cung, đi được vài bước thì bị âm thanh bàn tán của đám cung nữ làm gián đoạn.

- Ngươi nói xem! Thái tử phi trước đây là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng đại nhân nhưng lại rất được xem thường, không được coi trọng. Vì sao có thể một bước chuyển mình thành thái tử phi?

Một vài cung nữ xúm nhau lại, đem cô ra bàn tán. Cung nữ kia mở giọng nhắc nhở, hạ giọng:

- Ngươi bé cái miệng! Lúc ở bữa tiệc hoàng hậu đã nhắm trúng nên đề bạc với hoàng thượng chuyện ban hôn. Thái tử lại không có vẻ gì là từ chối nên hoàng thượng quyết định hạ chỉ ban hôn.

- Vậy vị thái tử phi ấy có phải là may mắn rồi không?

- Cũng không hẳn, ngươi nghĩ mà xem. Trong Đông cung còn có một vị mỹ nhân được sủng hạnh, vị thái tử phi này làm sao có thể đấu lại chứ?

A Lan đi bên cạnh cô nên cũng vừa vặn nghe thấy những gì vừa nãy.

- Thái tử phi! Người có cần nô tỳ...?

Cô đủ biết A Lan muốn nói gì, cô quay lưng, vẻ bình thản.

- Không cần đâu! Chúng ta đi thôi.

Cô không quan tâm họ nói gì, dù sao cũng không nói xấu cô, chỉ đem chuyện của cô ra bàn tán, cũng chẳng có gì to tát. Dù sao cô cũng đủ kiến thức để biết được vì sao hoàng hậu lại chọn cô.

Thứ nhất, cô là con gái của thừa tướng nên tất nhiên kết thân sẽ nhận được sự ủng hộ của thừa tướng. Sau này trong triều sẽ có được tiếng nói hơn.

Thứ hai, cô là thứ sinh nên dễ điều khiễn, sai bảo, không khó dạy như những tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ.

Hoàng hậu lo nghĩ cho hắn như vậy suy cho cùng cũng chỉ là chức vị cao nhất hậu cung, cũng không phải vì tình mẫu tử gì. Thứ hoàng hậu muốn không dừng lại ở mẫu nghi thiên hạ mà là nhắm vào chức vị thái hậu, mà ngay cả vua cũng phải kiêng nể vâng theo.

Cô nghĩ đến đây liền cảm thấy con người tại sao lại có nhiều tham vọng lớn lao như vậy?

Cô bước vào phòng liền đóng cửa phòng lại, bản thân một mình bên trong. Cô hiện tại tâm trạng không tốt, càng không muốn nói chuyện với ai. Cô thực nhớ cuộc sống trước đây, ở đây lại khiến cô chán nản chẳng có chút vấn vương, lưu luyến.

Hắn từ đâu đi đến, gõ cửa một hồi không thấy bên trong phản hồi liền mở toang cửa đi vào.

- Nàng đã đến chỗ mẫu hậu?

Hắn đến chỗ nàng, vẻ mặt hừng hực như muốn tỏa ra khí nóng. Cô dương mắt nhìn hắn, chẳng thèm sợ điều gì.

- Phải!

Hắn tiến gần thêm một bước, vẻ mặt càng thêm phần gấp gáp.

- Nàng đã nói những gì?

- Không nói gì nhiều - cô lắc đầu.

- Vậy tức là có nói. Nàng đã kể thật với mẫu hậu chuyện đêm động phòng?

Hắn lúc này càng tiến gần hơn. Cô nghĩ gã đàn ông này mỗi lần nói chuyện đều gần sát như vậy. Như kiểu phải dựa hơi người mới có thể nói chuyện. Vừa đi chỗ nào về, bây giờ tức giận lại tìm cô để xã, thật sự biết cách hành người khác.

- Điện hạ thấy hợp lí không? Nếu ta thật sự nói thì ta đã không tổn hại mình mà giúp điện hạ nói dối.

Nghe vậy hắn liền nhớ đến chiếc khăn mỏng kia, khựng lại vài giây. Cô thấy hắn như ngộ ra điều gì thì tiếp tục nói:

- Điện hạ nên xem xét kỹ lại những người ở trong Đông cung. Chuyện hôm đó người trong phủ có ai mà không biết.

Hắn nhìn cô vài giây rồi trực tiếp đi ra ngoài, đến cửa cũng không đóng lại. Cô liếc nhìn theo bóng hắn, cảm giác bực bội len lỏi khắp người. Cảm giác hệt như muốn đánh người nhưng không tài nào đánh được. Hắn chính là kẻ cô muốn bóp nát nhất cuộc đời mới này.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám hành động, vì đụng vào hắn chính là rơi đầu như chơi. Huống chi hắn tương lai sẽ là đương kim thánh thượng, đầu càng dễ rơi hơn.

. . .

Sáng hôm sau hoàng hậu hạ chỉ đuổi hết mỹ nhân trong Đông Cung nhưng vì chuyện này mà hắn đã lên tiếng giữ lại Thường Lan. Hoàng hậu một mặt tức giận nhưng vẫn chấp thuận yêu cầu của hắn. Ai biểu hắn lại là thái tử kia chứ?

Cô ngồi uống trà, nghe A Lan kể lại mà cảm thấy cao hứng. Cô thật không hiểu, hắn đối với Thường Lan là loại cảm tình gì mà lại đích thân ra mặt. Loại nữ nhân quả nhiên lợi hại, im hơi lặng tiếng nhưng sau lưng không biết đã giỡ bao nhiêu trò.

- Có phải chuyện này là do Thường Lan mỹ nhân bày ra để làm điện hạ có ác cảm với người không? - A Lan cúi thấp người thủ thỉ bên tai cô.

- Ngươi đừng nói bậy!

Người như Thường Lan thì không ngu ngốc làm ra chuyện tổn hại đến mình. Nếu chính do nàng ta tung tin đồn đến tai hoàng hậu thì tổn thất này bảy phần là thuộc về nàng ta.

Hoàng hậu một mực thương yêu hắn, lại đích thân sắp xếp thê tử cho hắn. Hoàng hậu nghe tin đồn ấy đương nhiên là tức giận nên chắc chắn sẽ đốc thúc mối quan hệ của thái tử và thái tử phi. Há chẳng phải nàng ta bất lợi sao? Nếu thật sự do nàng ta làm thì nước cờ này quá ngốc rồi.

Nghĩ đến đây cô liền giật mình, đơ người ra vài giây. Đốc thúc mối quan hệ? Không phải là đốc thúc cô viên phòng với hắn sao?

Dưới mái đình trong khuôn viên Đông Cung, hắn chậm rãi bước đến, mang trên người mùi hương dịu nhẹ, khiến người khác dễ chịu. Hắn bước nhẹ nhàng đến chỗ cô, nắm lấy vai cô, đầu hơi cúi xuống thủ thỉ.

- Đi cùng ta!

Cô vừa nghe xong chưa kịp định hình được chuyện gì đã bị hắn bế bổng lên rồi rời khỏi dưới ánh mắt của mấy cung nữ.

Hắn đem cô vào phòng hắn, quăng cô lên giường, phủ lên người cô rồi hôn loạn trên người cô.

- Điện hạ! Người đang làm gì vậy?

Cô đẩy hắn ra, giọng hơi lớn, tay cũng bắt đầu run rẩy. Hắn tựa như đang nổi điên vậy, như sói dữ tấn công con mồi. Hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn cô với ánh mắt giận dữ.

- Ta làm gì? Đây không phải mục đích của nàng sao? Bây giờ thành công rồi lại muốn phản kháng.

- Điện hạ vẫn cho rằng là thiếp làm?

Cô dương mắt nhìn hắn, tay run rẩy nhưng không muốn lộ ra ngoài. Mặc dù cô hơi sợ bộ dạng hiện tại của hắn nhưng không vì vậy mà hắn có thể làm bất kì điều gì.

- Nếu không phải nàng thì là ai?

- Điện hạ thông minh như vậy sao không thử nghĩ đi?

Ánh mắt cô như đang thách thức hắn. Hắn nhìn cô vài giây rồi ngồi dậy lặng lẽ rời khỏi phòng. Cô ngồi lặng người ở đó, nhìn ra phía cửa rất lâu.

Cô trước giờ chưa hề nhân nhượng với người nào như vậy. Càng không yên lặng bỏ qua cho người ức hiếp cô. Nhưng không hiểu sao cô không có chút phản kháng với hắn, mà ngược lại cô cảm cao hứng. Có phải cô đã hư hỏng rồi không? Cả ngày đầu óc chỉ nghĩ đến hắn, mong hắn đến gặp cô. Có phải đây là tâm bệnh của mấy bà cô già chưa nếm trãi vị đàn ông không?

Nghĩ một hồi cô lại lắc đầu, đưa tay đánh vào đầu mình vài cái. Lại đưa tay lên ngực tự nhủ nhất định phải yên ổn, nhất định phải tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.