Hắn ngồi trong thư phòng, lật qua lật lại vài trang sách, bộ dáng thư thái, ung dung. Trực hoàng từ ngoài đi vào, đem sổ sách để trước mặt hắn.
Điều tra đến đâu rồi?
Đã tra ra tung tích của thích khách. Hắn trước đây mai danh ẩn tích, từng vào ngục vì tội trộm cắp nhưng không hiểu vì sao lại xuất hiện ở kinh thành. Hắn chết rồi nên không thể điều tra kẻ chủ mưu
Nghe đến đây hắn lại nhếch môi cười hình bán nguyệt Người đứng sau chính là nhắm vào điểm này của hắn mà hành động
Trực Hoàng cúi đầu, thấy hắn cầm sổ sách lên xem liền nói: Thần sẽ tiếp tục điều tra. Đây là danh sách tham quan cắt bớt lương thực tiếp tế của vùng hạn hán
Hắn chau mày, vẻ mặt không vui nhìn danh sách ghi đầy những cái tên.
. . .
A Lan rót trà cho cô, đem ly trà để trước mặt Nghe nói phía nam đang có hạn hán lại công thêm nạn đói, triều đình đã mở lương khố đem lương thực đi tiếp tế. Nhưng không hiểu sao tình hình vẫn không thể khá hơn?
Cô nhấc tách trà lên uống một ngụm, chợt nhớ ra điều gì đó. Vào mùa hạ có một nạn đói và hạn hán kéo dài ở vùng phía nam. Nguyên nhân là do quan lại các vùng xén bớt ngân khố và lương thực nên người dân kêu la thảm khốc. Theo những gì cô đọc thì sẽ có hơn trăm người chết vì đói khác.
Nghĩ đến đây lòng cô nôn nao khó tả, lo lắng khôn nguôi. Vốn biết rằng lịch sử là vậy nhưng ích nhiều gì cô cũng không muốn hơn trăm người thiệt mạng vì sự tham nhũng.
Đặt tách trà xuống cô liền rời khỏi phòng, A Lan không hiểu nhưng cũng vội vàng đi theo phía sau.
Cô đến thư phòng tìm hắn thì hắn đang xem sổ sách, bộ dáng ung dung, bình thản khiến người khác buồn bực.
Nàng đến tìm ta có chuyện gì? Hắn vừa xem sổ xách vừa hỏi cô.
Thiếp nghe nói phía nam có hạn hán?
Đây không phải chuyện của nàng
Cũng đâu phải chuyện của một mình ngươi? Bộ dáng đó khiến ta phát ghét lại chán ngấy.
Cũng không phải chuyện của riêng điện hạ mà là chuyện của cả Bắc An quốc
Hắn đặt bút trên tay xuống, chau mày nhìn cô Nàng có cách giải quyết sao?
Cũng không hẳn! Hắn nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp. Cô tiến lại gần hắn, trong đầu liền cố nhớ ra đoạn đã đọc trong sách.
Thiếp có nghe qua tình hình ở vùng phía nam có hạn hán, nạn đói. Chúng ta có thể di chuyển những người khỏe mạnh đến các vùng lân cận để lao động kiếm sống. Một phần có thể giải quyết nạn đói, một phần chúng ta có thể gia tăng lao động
Cụ thể là làm gì? hắn hỏi.
Chúng ta có thể đưa họ đến các lò rèn, lò gốm, để họ tạc tượng, xây thành, đóng thuyền hay các nghề khác lao động khác kiếm ra tiền
Hắn nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Làm như vậy không những khiến cho các nghề gia công trở nên phát triển còn có thể khiến cho người dân kiếm sống qua ngày. Vấn đề này khiến cho các quan trong triều đau đầu suy nghĩ, mà nữ nhân này có thể giải quyết nhanh gọn.
Hắn tiếp tục hỏi, muốn thử xem tài trí của cô đến mức nào Vậy còn hạn hán?
Cô nghĩ ngợi một lúc, lướt nhìn qua thư phòng của hắn thì thấy tấm bản đồ của Bắc An quốc. Cô tiến lại gần, nhìn lướt qua một lượt. Đây chính là bản đồ vẽ rõ nhất ở thời điểm hiện tại.
Cô nhìn kỹ lại một lần nữa ở các nhánh sông rồi chỉ vào tấm bản đồ Chúng ta có thể đào một nhánh sông nhỏ từ nhánh sông An Du, đổ về phía nam cung cấp nước cho vùng hạn hán
Sông An Du là một trong những con sông lớn nhất, dài nhất Bắc An quốc, thượng lưu sông bắt nguồn từ phía bắc của Bắc An quốc, hạ lưu sông nằm ở Kỳ Nam quốc.
Sông An Du còn chia ra nhiều nhánh sông nhỏ. Cô dùng nhánh sông gần nhất để đào một nhánh sông nhỏ hơn đổ nước về vùng hạn hán.
Hắn nhìn theo tay cô, liền rời khỏi ghế tiến lại gần Như vậy chúng ta cần rất nhiều ngày mới có thể đào xong và cả nhân công
Cô nhìn hắn, không biết là hắn vô tâm hay thật sự không biết. Người dân ở phía nam đông đúc nên lượng nhân công cũng không kém.
Chúng ta có thể đưa những nam nhân ở phía nam đi đào. Chỉ cần vẽ đường cụ thể rồi chia thành ba nhóm như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn một chút. Chỉ cần kéo dài hết mùa hạ, đến mùa thu thì sẽ có mưa thôi
Theo như cô đọc thì đến cuối mùa hạ thì trời sẽ đổ một trận mưa lớn, đến lúc đó vùng hạn hán mới có nước. Nhưng chờ đến lúc đó thì sẽ có rất nhiều người thiệt mạng.
Chúng ta sẽ đào một đường từ nhánh sông phía tây đến nhánh sông phía đông Hắn vừa nói vừa dùng tay vẽ một đường minh họa trên bản đồ. Cô xem qua liền nhớ ra, đó chính là con sông nhỏ ở một tỉnh phía nam. Hóa ra con sông đó nhờ vậy mà được hình thành.
Hơn nữa phía bắc đang có mưa lớn, nguy cơ lũ lụt rất cao. Nếu ta đào một đường ở đây thì lượng nước cũng có thể duy trì đến khi có mưa trở lại Cô nói.
Không phải nguy cơ mà sự thật là vậy. Trong năm đó thiên tai rất nhiều, thiệt hại gây ra cũng không ít. Hắn năm đó giải quyết những thiệt hại rất tốt, Lưu An đại đế rất hài lòng nên quyết định truyền ngôi cho hắn.
Hắn nhìn cô rồi mĩm cười, cảm giác lại phát hiện thêm được một thứ ở cô Được rồi! Ta sẽ bẫm báo với phụ hoàng, nhanh chóng thực hiện
Không còn gì nữa, thiếp xin phép lui xuống Cô hành lễ với hắn rồi rời khỏi. Cô cảm thấy nhẹ nhỏm được phần nào trong lòng. Hắn đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô.
Trực Hoàng từ ngoài đi vào, hắn liền hạ lệnh Chúng ta đến Thừa Càng cung
Trực Hoàng cúi đầu: Vâng!
. . .
Lưu An đại đế ngồi phía cuối điện, sau khi nghe hắn nói liền vui vẻ Tốt! Chuyện này ta giao cho thái tử giải quyết. Sau này nhất định sẽ trọng thưởng
Nhi thần không dám nhận công về mình vì đây đều là do thái tử phi nghĩ ra
Lưu đế nghe xong càng thêm phần ngạc nhiên, sau một lúc liền cười nói: Thì ra là vậy! Thái tử, con nắm trong tay một viên ngọc quý, nhất định phải bảo quản thật tốt
Hắn đột nhiên mĩm cười vài giây Vâng!
Hắn nắm hai tay đưa về phía trước, cúi đầu hành lễ. Sau khi ra về hắn liền hạ lệnh xuống làm theo như những gì cô nói. Hắn hạ lệnh bắt giữ các tham quan, tịch thu tài sản. Dùng tất cả những của cải đó cho việc đào sông, cung cấp lương thực cho vùng hạn hán.
Nhờ việc đó mà người dân tích cực lao động, chưa đầy một tuần mà tiến độ đã được một nữa. Kết quả là chưa đầy một tháng sau tất cả đều được giải quyết ổn thỏa. Lưu đế vì vậy mà tán thưởng cô và hắn trong buổi luận triều. Cha cô Hàn thừa tướng cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt.
Hắn từ ngoài bước vào, chậm rãi tiến đến chỗ cô. Cô đưa mắt nhìn hắn, hỏi: Hôm nay người không bận sao?
Một tháng qua ngày nào hắn cũng bận, không hề thấy bóng dáng của hắn. Mặc dù cô cảm thấy ghét hắn nhưng lại nhớ hắn. Bây giờ hắn xuất hiện không kiềm được mà cảm thấy vui.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, A Lan rót cho hắn tách trà. Vừa uống trà hắn vừa nói: Không! Ta nghĩ nàng cũng nghe được tin tức ở phía nam rồi
Thiếp vừa nghe qua, cảm thấy rất vui vì làm được việc gì đó có ích Cô đương nhiên là vui. Theo tin tức cô nghe được thì sau vụ hạn hán đó thì chỉ có hơn mười người chết, giảm đi gấp mười lần.
Hắn nhìn cô, tiến gần lại một chút Phụ hoàng đặc biệt khen công lao của nàng nên đã ban thưởng cho nàng một chuyến du ngoạn
Thật sao? Cô dường như muốn nhảy cẩn lên vì vui sướng. Hắn thấy cô vui vẻ không biết vì sao lại mĩm cười.