Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 14: Chương 14: Hôn lễ




A Lan hối hả từ ngoài chạy vào, đến bên giường lay cô dậy: Tiểu thư! Người mau dậy đi

Cô ưởn mình rồi xoay qua chỗ khác lại tiếp tục ngủ. A Lan thở dài rồi tiếp tục lay cô Người không dậy sẽ không kịp chuẩn bị hôn lễ đâu

Nghe đến đây cô liền bừng tỉnh, ngồi bậc dậy khiến A Lan giật mình suýt thì ngã xuống đất.

Cô nhìn xung quanh là căn phòng đỏ rực, trên bàn có rất nhiều trang sức, bên cạnh còn có bộ y phục đỏ được treo trên giá đỡ. Phấn son đều cẩn thận sắp xếp ngay ngắn.

Phải rồi, cô suýt thì quên mất, hôm nay là cô được gả đi. Cô bước xuống giường mang giày vào. Từ bên ngoài có thêm vài tỳ nữ nữa vào giúp cô chuẩn bị. Họ mang y phục, trang trí, làm tóc rồi lại trang điểm.

A Lan nhìn bộ y phục của cô thì mỉm cười Lão gia đã cho thợ may giỏi nhất may hỷ phục cho người. Người xem! Người thật đẹp biết bao

Cô nhìn mình trong gương, không thể cười lấy một cái, ánh mắt vô cảm tựa không chút cảm xúc. Tất cả đã hoàn tất A Lan đưa cho cô trái táo rồi lấy khăn trùm đầu cho cô.

Đến đại sảnh, Hàn lão gia mĩm cười nhìn cô, ánh mắt ươn ướt, nhận lấy tách rượu từ tay cô. Đại phu nhân thì chán ghét nhìn cô, hành động qua loa đại khái.

Hàn lão gia lấy trong ống tay áo ra một túi nhỏ rồi đưa cho cô, nói: Đây là của hồi môn mà mẫu thân con lúc sinh thời đã để lại cho con, nay ta thay mẫu thân đưa cho con. Vật này đã ở bên cạnh mẫu thân con từ khi còn nhỏ nên con hãy giữ cho cẩn thận

Cô nhận lấy rồi cúi đầu, khuỵa gối hành lễ Đa tạ phụ thân!

Kiệu hoa đến, cô phải tiến vào hoàng cung. Hàn lão gia nhìn cô mà rơm rớm nước mắt. Trước khi đi liền ôm cô thật chặt rồi quay lưng vào trong.

Ngồi trong kiệu hoa cô nắm chặt trái táo trong tay, lòng không ngừng lo lắng, hồi hộp. Trên đường đi, người dân xúm nhau lại xem náo nhiệt, kẻ chúc phúc, kẻ thì cười vui vẻ, người thì thương cảm cho phận hồng nhan. Kèn hoa không ngừng thổi, tiếng trống náo nhiệt rộn ràng. Ấy vậy mà lòng cô lại không thể vui hơn ngược lại càng khiến cô phiền não.

Kiệu hoa dừng lại, A Lan tiến lại đỡ cô xuống kiệu. Tiếng pháo hoa rộn ràng náo nhiệt, âm thanh tưởng chừng như rất đông người. A Lan đỡ cô bước qua chậu than nóng rồi đưa cho cô mãnh vãi nối liền với tân lang.

Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái

Hoàng thượng và hoàng hậu gật đầu mỉm cười, nhìn đôi tân lang tân nương. Các quan thần trong triều đều cúi đầu vái một cái, đồng thanh nói: Cung chúc hoàng thượng, hoàng hậu. Cung chúc thái tử, đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc

Hỷ yến ở Đông Cung trông rất nhộn nhịp, các quan lại đều đến chúc mừng rồi tặng quà mừng.

Cô ngồi trong phòng, không khí im ắng lạ thường lại càng khiến cho người khác lo lắng. Bổng bên ngoài âm thanh mở cửa cùng với tiếng bước chân đang tiến lại gần khiến cô không khỏi tò mò, hồi hộp.

Chiếc khăn che được vén ra, gương mặt tuấn mĩ của hắn hiện rõ trước mắt cô. Hắn mặc hỷ phục, tóc búi gọn trên đầu, vẻ mặt lạnh lùng lại đầy khí chất. Cô bất giác ngây người nhìn hắn, hắn cười tà mị cúi đầu thấp hơn, nhìn vào mắt cô. Đôi mắt hắn màu hổ phách, sâu hút khiến cô không thể không nhìn nhưng càng nhìn lại càng thấy ngượng. Nhìn nhau cả nữa ngày cô mới quay mặt sang chỗ khác.

Thái tử điện hạ! Sao người lại nhìn thần thiếp như vậy?

Ta muốn ghi lại hình ảnh này của nàng. Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?

Hắn càng nói ánh mắt càng tà mị, nụ cười chợt hé lên, khiến hắn càng trở nên mị hoặc.

Thiếp không có! Cô ấp úng đáp lại, hắn chỉ cười rồi tiến lại chỗ cung nữ rót đầy hai ly rượu rồi mang lại chỗ cô.

Cung nữ bưng rượu cúi đầu vái một cái rồi nói: Chúc thái tử và thái tử phi vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử

Nói xong những cung nữ đều ra ngoài chỉ còn lại cô và hắn. Tim cô đập thình thình vì lo lắng. Cô sống gần đến nữa đời người nhưng chưa bao giờ làm ra loại chuyện như vậy. Bây giờ đương nhiên là lúng túng, lo lắng rồi.

Hắn đưa cô ly rượu rồi uống giao bôi với cô, cô cũng phối hợp với hắn, uống cạn ly rượu. Hắn nhìn cô cười tà rồi đẩy vai cô nằm xuống, trực tiếp phủ lên người cô Hôm nay nàng là tân nương đẹp nhất Bắc thành này

Nói rồi hắn lại đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, mặt cô đỏ bừng, giọng ấp úng nói: Điện hạ! Người nói được rồi, đừng có động tay động chân như vậy

Hắn bậc cười rồi nhìn cô: Nàng thật thú vị. Không động tay động chân thì sao có thể gọi là động phòng đây?

Cái này...? Cô cạn lời rồi, không thể ngăn cản hắn, càng không có lí do để ngăn cản hắn. Hắn tháo chiếc mũ phụng trên đầu cô xuống, mái tóc buôn xõa trên giường.

Từ giờ trở đi nàng sẽ là thái tử phi của ta, chỉ là của riêng ta. Nên nàng đừng mong qua lại được với bất kì nam nhân nào, kể cả nam nhân trong lòng nàng. Cả thân xác này cũng sẽ là của ta và trái tim nàng cũng sẽ dần dần là của ta. Nàng cũng đừng hòng có ý định chân đạp hai thuyền

Dứt lời ánh mắt hắn có phần lãnh khốc, vẻ mặt lạnh đến đáng sợ. Hắn ngồi dậy rồi quay lưng rời khỏi phòng. Để lại cô ngơ ngác, nhưng lại thở phào nhẹ nhỏm, có thể nói là tránh được một kiếp nạn.

Nhưng chân đạp hai thuyền, ý hắn muốn nói đến là gì? Là sợ cô đem lòng yêu người khác hay có vấn đề gì đây? Gã đàn ông đó thần thần bí bí, lại không nói rõ ràng. Hắn đã không có hứng thú với cô vậy thì ngày tháng sau này sẽ đỡ bị dày vò sao? Cô tiến lại khóa cửa rồi lên giường đi ngủ.

. . .

Trực Hoàng tiến đến chỗ hắn, cúi đầu một cái rồi nói: Thái tử! Người làm như vậy không sợ rước họa vào cửa sao?

Nếu nàng ấy thật sự như vậy thì ta sẽ dùng chính con cờ này để chống trả lại hắn

Ánh mắt hắn sâu thẳm khó đoán, vẻ lạnh lùng một kiểu. Trác Phong cúi đầu, ánh mắt lo lắng nhưng cũng không dám nói gì. Chỉ là không đoán được chủ tử đang nghĩ gì, có dự định như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.