Sáng sớm đã có vài cung nữ đến hầu hạ cô rửa mặt thay y phục. A Lan vừa chải tóc vừa nhìn cô trong gương.
Không phải đêm qua người đã đắc tội với thái tử chứ? Chưa được bao lâu đã rời khỏi phòng tân hôn đã vậy vẻ mặt thái tử còn không vui. Chuyện này đồn ra ngoài thì mặt mũi của người để ở đâu chứ?
A Lan lo lắng cô đương nhiên biết, nhưng cũng cô cũng không thể làm gì khác Ngươi lo gì chứ? Ngày tháng còn dài vội vã điều gì? Nếu họ thích cười thì cứ để họ cười, ta không quan tâm đến nhiều tình tiết như vậy đâu
A Lan thở dài cất chiếc lượt trong tay, xoay qua nói với các cung nữ.
Các ngươi lui xuống đi
Đợi các cung nữ rời khỏi A Lan mới ngồi xuống cạnh cô, nói: Người bây giờ đã là thái tử phi rồi, không còn là nhị tiểu thư phủ thừa tướng nữa. Có nhiều việc người không thể tùy tiện như trước đây, càng không thể tự do phóng khoáng như trước nữa. Mọi việc đều phải cân nhắc kỹ lưỡng
Cô thở dài, nhìn mình trong gương, lại vuốt mái tóc của mình. Ta biết chứ! Nhưng ta vốn là ta, làm sao có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Càng huống hồ ta không quan tâm đến vinh hoa phú quý, vậy thì cần gì phải cân nhắc, để ý trước sau. Sủng hạnh ai muốn dành thì mặc kệ họ, ta và ngươi an ổn sống qua ngày là được
Vâng! Nếu được như người nói vậy thì tốt rồi. Chỉ sợ lòng người không yên A Lan vẻ mặt lo lắng.
Ý ngươi là gì?
Đêm qua nô tỳ đã dò xét được đôi chút. Bên cạnh thái tử còn có đến vài mỹ nhân hầu cận, chỉ sợ họ sẽ...
Nói đến đây A Lan có chút dè chừng, lấp lửng nữa lời. Cô thoạt nghe đã đoán ra được liền tiếp lời: Ngươi sợ họ đố kị, ganh ghét rồi hãm hại ta?
Trong số mỹ nhân có một người rất được thái tử sủng ái tên là Thường Lan. Người này nghe nói là nữ nhân khuê các nhưng phủ gia đã bị sát hại mà chết nên được thái tử dẫn về, còn thông thạo cầm kì thi họa. Nghe nói thái tử có ý định cho mỹ nhân đó một danh phận. Nô tỳ chỉ khuyên người nên đề phòng mỹ nhân này, nếu lỡ hại người thì làm sao?
A Lan nắm lấy tay cô, đôi mắt rưng rưng. Cô đưa tay xoa đầu A Lan khẽ cười trấn an: Ngốc quá! Ta đã trãi qua bao nhiêu cái sinh tử rồi. Bây giờ lại có thể sợ chết nữa sao? Nếu ta có số chết đến vậy thì đã chết đến mấy lần rồi. Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận
A Lan rồi dụi dụi đôi mắt, mĩm cười nhìn cô Nô tỳ nhất định dùng hết sức bảo vệ người, sẽ tuyệt đối không để người phải chịu khổ
Cô mĩm cười nhìn A Lan, thiết nghĩ có một người trung thành như vậy chính là một niềm vui rồi. Cô còn cần gì nữa chứ?
Nhưng dù sao cô cũng không được sủng hạnh, sau này cũng không cần phải cùng những nữ nhân kia tranh đấu. Chỉ có A Lan lo lắng cho cô nên mới trở nên thái quá như vậy. Nhưng dù sao cũng phải đề phòng. Cô không động đến họ chưa chắc họ sẽ không động đến cô. Nữ chính trong phim đều im hơi lặng tiếng nhưng lại phải chịu dày vò của nữ phụ. Nhưng lo gì chứ, nếu họ có hại đến cô thì cô lập tức cho họ một đòn, giúp họ đoàn tụ ông bà, ngắm gà khõa thân.
. . .
Trực Hoàng từ ngoài bước vào, cúi đầu hành lễ, nói:
Thần đã cho người điều tra đám ám vệ đó nhưng không tra được gì. Chỉ tra ra được, hôm đó thái tử phi một thân một mình chống trọi với đám ám vệ
Hắn ngồi trong thư phòng, ánh mắt lạnh lùng xem tấu chương, phong thái ung dung tự tại, lại anh tuấn tiêu soái. Nghe xong hắn liền mĩm cười, ánh mắt tỏ vẻ thú vị.
Một nữ nhân chân yếu tay mềm lại có thể đánh bại ám vệ lợi hại nhất nhì Bắc thành. Thái tử phi này quả nhiên khiến người bất ngờ.
Tứ vương gia! Ngài ấy...
Nói đến đây Trực Hoàng lấp lửng nửa vời, ánh mắt nhìn hắn dè chừng
Hắn làm sao? Hắn vừa xem tấu chương, vừa đáp, vẻ như không có chút quan tâm.
Từ hôm qua đến giờ tứ vương gia không ngừng uống rượu, say đến mức tâm trí mơ hồ. Đêm qua còn đập phá, làm loạn hết cả phủ, cả đêm không ngủ'
Đột nhiên hắn nhếch môi cười hình bán nguyệt sau đó lại tiếp tục xem tấu chương.
. . .
A Lan thay y phục giúp cô, chỉnh chu lại một chút rồi nói: Người bây giờ đến thỉnh an hoàng hậu nương nương. Người nên nhớ ăn nói cẩn thận, chậm rãi từ tốn
Ta biết rồi! Cần ngươi nhắc đấy tiểu cô nương Cô nói xong lại đẩy trán A Lan, cả hai cùng phá lên cười đầy vui vẻ. Cung nữ ngoài cửa vọng tiếng vào.
Thái tử phi! Thái tử đang đợi người ở sảnh điện
Được rồi! Ta xong rồi đây
Cô lớn tiếng một chút, cố để cung nữ kia nghe thấy. Cô chỉnh trang phục rồi chỉnh lại mái tóc, trực tiếp trang nghiêm bước ra. Cung nữ vừa nhìn thấy cô, liền không rời mắt.
Đến sảnh điện, hắn vận long bào có chút giống lần đầu gặp, nhưng thiết kế đơn điệu hơn. Hắn đứng nghiêm nghị một chỗ, ánh mắt hướng ra xa, cho đến khi Trực Hoàng nhắc nhở mới ý thức được mới nhìn sang chỗ cô. Đột nhiên hắn phát hiện, nữ nhân kia hôm nay đột nhiên có phần xinh đẹp, tựa như đóa hoa tươi lấp lánh trước ánh mặt trời.
Hắn đột nhiên tiến lại gần nắm lấy eo cô, khiến cô giật mình định đẩy ra nhưng hắn lại giữ chặt hơn. Hắn cúi đầu khẽ giọng bên tai cô.
Đừng để lời đồn trở thành thị phi trong cung. Nếu nàng không muốn bị trên dưới hoàng cung xem thường thì cứ việc đẩy ta ra
Cô trừng mắt nhìn hắn, lòng sôi sùng sục máu hận. Nếu không phải do hắn bỏ đi trong đêm thì cô có mất mặt như vậy không? Bây giờ lại làm ra cái bộ mặt vô tội ấy trước mắt cô, thật muốn đem hắn vần cho một trận nhừ xương.
Điện hạ đây chính là muốn giữ thể diện cho mình hay cho ta đây?
Cô đương nhiên biết, nếu hắn để tin đồn truyền đến tai hoàng hậu và hoàng thượng thì chắc chắn sẽ không có gì tốt lành. Vì vậy hắn muốn diễn một vỡ kịch phu thê ân ái để lấy lòng hoàng hậu và hoàng thượng. Dù sao cô cũng là thái tử phi đích thân hoàng thượng và hoàng hậu ban hôn, lại còn là ái nữ của thừa tướng. Nếu như vừa gả đi đã bị mang tiếng xấu hắn đương nhiên sẽ không yên thân với cha cô rồi.
Hắn nhìn cô, im lặng không nói gì trực tiếp nắm lấy eo cô kéo đi, cô lại bất lực để hắn kéo đi. Cô hận nếu hắn thông minh sáng suốt thì đã không có cục diện như vậy.