Tại Phượng Y Cung cô hành lễ trước mặt hoàng hậu, người ngồi phía cuối điện, nhâm nhi thưởng thức tách trà thơm. Hoàng hậu nhìn thấy cô và thái tử ân ái liền cảm thấy vui vẻ, nói:
Thấy hai người mật thiết như vậy ta cũng an tâm phần nào. Chỉ sợ thái tử của ta không biết triều chuộng thái tử phi, làm con phải chịu uất ức
Nghe xong cô liền bật cười trong lòng, mẫu thân cũng là hiểu lòng con trẻ. Quả nhiên lại đoán trúng sự tình, lo lắng đúng tình tiết đang xảy ra. Cô vốn dĩ không muốn giúp hắn, những sự tình lại liên quan đến cô nên tận tình đến cuối. Cô cười e thẹn, đầu hơi cúi, nói: Đa tạ hoàng hậu đã quan tâm lo lắng, thái tử thật sự rất ân cần chu đáo với nhi thần
Hoàng hậu lại chuyển ánh mắt nghi ngờ sang chỗ hắn, chau mày nhìn hắn hỏi: Có thật như lời thái tử phi nói hay không? Không phải thái tử ngoài Thường Lan gì đó thì không màn đến nữ nhân nào. Sao bây giờ lại vậy nhỉ? Nếu phu thê các ngươi muốn qua mặt ta thì hãy cẩn thận đó
Cô chuyển ánh mắt sang hắn, dò xét thái độ của hắn, nhưng nào ngờ hắn một mặt lạnh lùng, không lộ ra chút biểu cảm nào. Hắn giọng trầm bổng, ánh mắt dò xét nhìn hoàng hậu Mẫu hậu không tin nhi thần?
Hoàng hậu có vẻ như đang chấp vấn hắn nhưng hắn lại hỏi ngược lại hoàng hậu như vậy. Hắn có phải là kẻ không sợ trời không sợ đất không đây? Cô quả nhiên bội phục hắn, lãnh đạm lại kiêu ngạo.
Mẫu hậu đương nhiên là không tin. Vì nhiều lần ta ban mỹ nữ đến cho con, con đều cự tuyệt khiến nữ nhi người ta không còn mặt mũi
Hoàng hậu bắt đầu nặng giọng, thái độ cũng không còn niềm nỡ như ban đầu. Hai mẹ con nhà này có lẽ có mâu thuẫn nhưng nguyên nhân lại khá nhạy cảm ấy nhỉ. Cô nghĩ nếu hắn không sủng Thường Lan gì đó thì có lẽ đã bị đồn thổi là thụ rồi cũng nên. Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy có chút buồn cười. Có lẽ cũng vì vậy mà nữ nhân tên Thường Lan mới có vinh hạnh được hoàng hậu để mắt đến như vậy.
Cô thấy thái độ của hắn và hoàng hậu có lẽ sẽ không ai nhường ai. Hắn không sợ, hoàng hậu lại không chịu ngưng, cứ tình huống này có lẽ sẽ có chiến tranh cũng nên. Cô lấy trong ống tay áo ra tấm vải lụa mỏng còn vương vệt máu đỏ đưa cho cung nữ của hoàng hậu.
Nếu nương nương không tin có thể xem thứ này
Hoàng hậu nhận lấy tấm vải liền mở ra xem, xem xong lại bật cười Tốt! Xem như là ta đã trách lầm con rồi. Để bù lại ta sẽ tặng cho hai con một đôi ngọc bội
Nói rồi hoàng hậu sai người đi lấy. Cung nữ lấy ra một chiếc hộp, trang trí rất bắt mắt, nhìn qua liền biết vật bên trong quý giá. Cung nữ mang đến chỗ cô và hắn, hắn nhận lấy rồi mở chiếc hộp ấy ra. Bên trong là một miếng ngọc bội được chia làm hai nữa, một bên là dây màu đỏ, một bên là dây màu xanh. Hắn lấy ngọc bội dây đỏ đưa cho cô còn hắn lấy miếng ngọc bội còn lại.
Đây là ngọc uyên ương được lấy từ miếu nguyệt lão, ngọc này sẽ gắn kết đôi uyên ương lại với nhau. Sau này dù có chuyện gì sảy ra, dù có xa nhau đi nữa thì hai ngươi vẫn sẽ quay về bên nhau, sẽ yêu thương nhau như lúc ban đầu. Ta hy vọng ngọc này ở trên người hai ngươi sẽ phát huy chính tác dụng của nó
Cô nghe hoàng hậu trình bày xuất sứ và tác dụng thì không ngừng ngắm ngía nó. Cô lại không ngờ trên đời này lại có miếng ngọc bội như vậy. Cũng khá giống nhẫn cưới nhỉ?
Tạ ân lòng tốt của nương nương!
Cô cúi đầu, thấp gối hành lễ để tạ ân về miếng ngọc bội. Hoàng hậu mĩm cười gật gật đầu.
Hắn đột nhiên lấy miếng ngọc từ tay cô, kéo cô lại gần hắn. Hắn cầm miếng ngọc đeo lên thắt lưng của cô. Khuôn mặt hắn gần xát chỗ cô, khiến cô bất giác lại không thể rời mắt khỏi hắn. Hoàng hậu thu vào mắt cử chỉ và biểu cảm của cô, vẻ mặt liền có chút hài lòng về đôi phu thê trước mắt.
Hắn đeo xong thì nhìn cô, ánh mắt lạnh như không.
Đừng làm mất nó
Nghe xong cô liền không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy? Không lẽ hắn muốn giống như hoàng hậu nói, cho dù xa đến mấy cũng quay về bên nhau. Thoạt nghĩ vị thái tử này khiến cô khó hiểu, có cảm giác bí ẩn.
Cô và hắn ở lại Phượng Y Cung một lát sau liền trở về, hắn cùng với Trực Hoàng quay về thư phòng để xem tấu chương, còn cô thì về thẳng phòng rồi leo lên giường nằm nghĩ. A Lan bưng trà đến, thấy cô vừa về đã nằm nghỉ liền hỏi: Người đến thỉnh an hoàng hậu có gì không vui sao?
Không phải! Cô lắc đầu, tay xua xua.
Vậy sao trông người có vẻ mệt mỏi?
Ta không sao đâu, ngươi đừng lo. Ta nghỉ ngơi một lát, đừng để ai làm phiền
Nói rồi cô xoay lưng vào trong, A Lan cũng không nói thêm gì liền rời khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa giúp cô.
Một lát lâu sau hắn đến phòng cô, mang theo một chiếc hộp nhỏ. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, thu vào mắt dáng vẻ lúc ngủ của cô. Đột nhiên, cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn bất giác muốn nhìn nữ nhân này thật kỹ. Hắn nhấc bàn tay cô lên, nhìn kỹ mới phát hiện đầu ngón tay của cô đang bị thương. Hắn biết, cô cắt tay lấy máu để có được miếng vải kia.
Hắn mở chiếc hộp, lấy ra một lọ thuốc rồi bôi lên vết thương cho cô sau đó lấy miếng vải nhỏ băng lại giúp cô. Hắn lại ngồi đó chăm chú nhìn cô, chốc lát lại vuốt mái tóc rối trên gương mặt cô. Hắn ngồi đó khá lâu sau đó rời đi, lúc rời khỏi A Lan từ xa vừa vặn nhìn thấy.
. . .
Lúc cô tỉnh lại thì trời cũng đã xế chiều, cũng không nghĩ bản thân lại ngủ lâu như vậy. A Lan đúng lúc đó bước vào, thấy cô đã tỉnh liền đến hầu hạ.
Người tỉnh rồi! Để nô tỳ thay y phục giúp người rồi sai người dọn bữa tối đến
Cô gật đầu, rời khỏi giường. Cô đột nhiên cảm thấy điều bất thường liền phát hiện ngón tay bị thương đã được băng bó kĩ lưỡng. Cô xoay qua hỏi A Lan, đưa ngón tay ra trước mặt.
Là ngươi làm sao?
Dạ không! A Lan lắc đầu phủ định. Cô lại hoài nghi, tiếp tục hỏi: Vậy trong lúc ta ngủ có ai đến không?
Nô tỳ có thấy thái tử rời khỏi phòng của người Cô chắc chắn ngón tay này là tác phẩm của hắn, lại tự nhiên làm vậy, quả nhiên có vấn đề. Cô lại không thể suy đoán hành tung của hắn là có mục đích gì. Cô chỉ thở dài trong lòng, tiến ta ghế ngồi đợi bữa tối.