Sáng sớm thức dậy cô ưởn mình thả lỏng gân cốt, vốn định khởi động nhưng lại phát hiện nữ nhân này chân tay mềm mỏng, không có chút cứng rắn đến cả đấm đá cũng không nên hồn. Như vậy tối nay làm sao cô có thể phá cửa ra ngoài đây?
Sau một lúc suy nghĩ cô đã bắt đầu tập luyện, cô đem các khúc củi to nhỏ xếp lại rồi bắt đầu tập.
aaa!!! Rầm! aaa!!! rầm!!!
Những âm thanh liên tục phát ra khiến những người xung quanh không khỏi tò mò.
...
Bẫm lão gia! Nhị tiểu thư cứ liên tục hét ầm ĩ trong phòng củi. Thần sợ sẽ xảy ra chuyện không hay
Một tên lính canh chạy vào báo, Hàn lão gia chau mày nhìn hắn, đại phu nhân hừ lạnh lên tiếng.
Lại muốn gây chuyện nữa đây mà. Mặc kệ nó đi, cứ để nó hét, cũng không chết được đâu mà lo
Thế rồi tên lính lại lui ra, khẽ lau mồ hôi trên trán. Chẳng qua lão gia với phu nhân chưa nghe thấy âm thanh đó. Hai tên lính canh cửa sợ đến toát mồ hôi, âm thanh kia cứ như giết người.
Lão gia nói sao?
Mặc kệ đi!
Sao mà mặc kệ được? Tiểu thư hét không mệt nhưng ta với ngươi sắp bị hành chết rồi a. Cũng không biết đến bao giờ mới ngưng
Nhưng ngươi không nghĩ lão gia với đại phu nhân có hơi quá rồi không. Nhị tiểu thư dù gì cũng mới tỉnh lại, trên người lại bị thương nặng như vậy. Nếu là ta thì chữa chắc ta đã chịu được, huống hồ tiểu thư lại là nữ nhân.
Nếu trách thì trách nhị tiểu thư số khổ.
Hai tên lính canh cửa bàn ra tán vào sau đó lại thở dài một hơi. Âm thanh bên trong dường như có dấu hiệu ngừng lại
Cô nằm dưới đất, mồ hôi ướt đẫm cả người, thở hồng hộc như thiếu dưỡng khí, bộ dạng trông rất thảm.
Nữ nhân này thể lực quá yếu, tập chưa được bao lâu đã mệt nhừ người ra như vậy rồi. Cảnh này làm cô nhớ đến những ngày đầu mới tập võ. Thể lực không phải chỉ trong một ngày là có thể luyện được, chỉ mong tối nay vạn sự tốt lành.
Đột nhiên ngực lại nhói lên khiến cô đau đớn. Có lẽ hoạt động mạnh mà vết thương đã nức ra rồi, đầu cũng rất đau nữa. Nằm nghĩ chưa được bao lâu thì cô đã thiếp đi từ lúc nào.
. . .
Tối đến, như kế hoạch đã bàn sẵn, A Lan mang theo hai tay nải đến chỗ của cô. A Lan đứng ngay cửa sổ nhỏ khẽ giọng gọi vào.
Tiểu thư! Người có ở đó không?
Nghe tiếng của A Lan cô liền ngồi dậy, với tay lấy khúc củi.
Ta đây!
Nô tỳ đã làm theo những gì người dặn rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo? A Lan nói.
Phá cửa!
A Lan mở to mắt, kinh ngạc: Hả?
Rầm! Cánh cửa bị đá văng sang một bên, hai tên lính quay sang chặn đường cô lại. Cô cầm khúc gỗ đánh mạnh vào đầu làm tên đầu tiên bất tĩnh, lại tiếp tục dùng chân đá tên kia lùi lại rồi đánh luôn vào đầu làm họ bất tĩnh.
Vì phòng củi cách xa phòng của mọi người nên âm thanh không thể truyền tới được. A Lan lúc đó chạy tới, cô nắm lấy tay A Lan, nói: Chúng ta đi thôi!
A Lan dẫn đường đến một bức tường khá lớn. Cô ngước mặt nhìn bức tường Cao như vậy thì làm sao trèo lên được?
Nô tỳ có mang theo dây thừng
A Lan lấy trong tay nải một đống dây thừng. Cô cầm lấy chúng vui vẻ xoa đầu A Lan Ngươi đúng là thông minh, chu đáo thật đấy
Cô nhìn xung quanh liền phát hiện cái cây to gần đó rồi chỉ tay về phía đó Ngươi có thấy cái cây to kia không? Ta sẽ buộc sợi dây sang bên đó, chúng ta trực tiếp trèo lên rồi nhảy sang bức tường sau đó thoát ra ngoài
A Lan đứng đơ ra một hồi mới tiếp thu được những gì cô nói, lúc đó cô đã sớm buột dây xong. Sau một hồi vật vã cả hai mới trèo qua được bức tường. Cả hai dựa vào tường mà thở, hít lấy hít để dưỡng khí.
Tiểu thư! Nô tỳ không ngờ người lại khỏe hơn thường ngày rất nhiều, lại thông minh hơn nữa
Bớt phí lời đi, còn cả chặng đường dài ở phía trước
Đi được khoảng canh giờ thì đã ra khỏi cổng thành. Vết thương ở ngực dường như dấu hiệu nặng hơn, cô càng đi càng thấy khó chịu. A Lan lấy ra bình nước đưa đến chỗ cô.
Tiểu thư, người uống nước đi, cả ngày người chưa uống nước rồi. Đợi lát nữa có quán trọ chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi
Cô cầm lấy bình nước mà uống như kẻ chết khác. Từ hôm qua đến giờ ngoại trừ mấy cái bánh của A Lan đem qua thì cô chưa uống được giọt nước nào cả.
Lại đi thêm một quãng đường nữa mới thấy được một quán trọ nhỏ. Lúc này cô không thể chịu được nữa, mệt mỏi cộng thêm vết thương càng lúc càng đau.
. . .
Vừa vào phòng A Lan đã tháo y phục của cô ra để kiểm tra vết thương. Vừa nhìn thấy A Lan liền hốt hoảng: Tiểu thư! Vết thương của người hở ra rồi. Để nô tỳ đi tìm đại phu
Dứt lời A Lan liền chạy đi, cô nằm trên giường, hơi thở đứt quãng rồi ngất đi. Không lâu sau A Lan dẫn đại phu quay lại.
Sau một hồi băng bó, bôi thuốc thì vết thương đã được ổn định. Đại phu quay qua chỗ A Lan Miệng vết thương hở rất sâu, cần chăm sóc thật kỹ cho cô nương này mới có thể khỏi được
Cảm tạ đại phu! Để ta tiễn đại phu
Một lúc sau...
Một đám lưu manh từ ngoài xông vào quán trọ. Một tên trong số đó chưa nói gì đã rút kiếm chém chết vị tiểu nhị rồi quát lớn:
Cướp hết cho ta!
Lão chủ quán mặt mày tái nhợt, tay chân rung rẫy Lão nhân gia tha mạng. Chỗ ta có bạc, xin ngươi đừng giết
Tên đứng đầu hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh Lấy đi hết cho ta
Bọn chúng cướp lấy bạc rồi phá tung quán trọ. Chủ quán mặt đã không còn giọt máu, ngã quỵ dưới đất nhìn bọn chúng càng rỡ.
Tụi bay! Lên trên xem thử
A Lan đứng phía trên cầu thang vừa vặn nhìn thấy tất cả liền lập tức quay về phòng. A Lan đến lay cô dậy, giọng run rẫy Tiểu thư, người mau tỉnh lại đi
Cô tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của A Lan liền biết có chuyện không hay.
Xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại hốt hoảng như vậy?
Bên dưới đang có cướp, chúng ta mau nghĩ cách thoát đi A Lan nói.
Vậy thu dọn đồ đạc chúng ta lập tức rời khỏi
A Lan sau đó liền thu dọn đồ, cô rời giường ngực liền nhói lên. Cho đến giờ vết thương vẫn chưa khỏi đau, khiến cô di chuyển có chút khó khăn.
Vừa chuẩn bị xong đám người kia đã đến trước cửa phòng. Cô liền đập nát chiếc ghế, lấy thanh gỗ vỡ kia chắn ngang cửa rồi lấy chăn xé ra, nối lại với nhau, cột vào đầu giường rồi leo ra từ cửa sổ.
Cô nắm tay A Lan chạy ra khỏi đó. A Lan còn chưa kịp hoàn hồn, lo sợ chạy bất định theo cô. Một lát sau, cả hai ngồi nghĩ chân dưới gốc cây to. A Lan quay qua nhìn nàng.
Tiểu thư, chúng ta là lần đầu bỏ trốn sao lại có thể xui xẻo như vậy?
Xui xẻo gì chứ? Đây gọi là giang hồ. Ngươi ở trong phủ nên không biết chuyện này, như vậy là rất đỗi bình thường
Gì chứ, thời này giang hồ hiểm ác, ức hiếp được ai thì ức hiếp, cướp được của ai thì cứ cướp. Đây chính là cá lớn nuốt cá bé. Thoạt nghĩ nếu cô sau này phải sống như vậy cho đến chết thì nhất định phải củng cố tinh thần thật tốt, tập luyện thật nhiều thì mới có thể sống lâu dài.
Vậy chúng ta sau này sẽ sống như vậy sao? A Lan nói.
Sao? Ngươi hối hận rồi à?
Không đâu. Nô tỳ nguyện đi theo người, người ở đâu nô tỳ ở đó
Cô khẽ cười, dù sao cũng có A Lan bên cạnh bầu bạn cô cũng không hề cô đơn. Như trước đây, cô chỉ có mỗi Hạ An bên cạnh. Như vậy cũng không quá lạ lẫm, khác biệt, chỉ là đổi người thôi.