Năm đó A Lan vô tình làm bể chiếc bình quý của Hàn lãlo gia, là Hàn Vu Nhi đứng ra nhận tội thay. Do đã có định kiến, ba mẹ con đại phu nhân thủ thỉ bên tai nên năm đó bị đánh năm mươi đại bản, bất tỉnh cả tháng mới tỉnh. Từ đó trở đi A Lan nguyện sống chết theo hầu bên cạnh Hàn Vu Nhi.
. . .
To gan! Ngươi chỉ vừa mới tỉnh lại bắt đầu gây chuyện, lần này lại dám đánh Thiên Nhu và Thiên Giai. Ngươi càng ngày càng không có phép tắc
Hàn lão gia ngồi đối diện cô, ánh mắt tức giận cùng uy nghiêm, nộ khí tỏa ra đầy đáng sợ.
Cô quỳ dưới đất, bình thản như vại Thưa phụ thân! Người nói con không có phép tắc. Vậy tam muội và tứ muội xỉ nhục người thì có phép tắc sao? Con chỉ thay người dạy bảo hai muội ấy, chưa từng đánh hai muội ấy một cái. Xin phụ thân xem xét!
Thiên Nhu vội vàng đáp trả: Nói dối! Muội xỉ nhục phụ thân khi nào chứ?
Thiên Nhu lúc đó nói con là bán yêu như vậy khác gì nói phụ thân hay mẫu thân của con là yêu...
Nói đoạn đại phu nhân lên tiếng cắt ngang: Ngươi...!
Rõ ràng là biết cô đang chuẩn bị nói gì, sợ ảnh hưởng đến bà ta. Hàn lão gia lên tiếng ngăn lời của đại phu nhân lại Để nó nói tiếp!
Cô nhân cơ hội tiếp tục nói: Nếu nói mẫu thân con là yêu thì tức xỉ nhục người qua lại với loài yêu, còn nếu nói người là...
Nói đến đây cô ngừng lại vì cô biết ai cũng hiểu lời cô nói. Hàn lão gia tức đến đỏ mặt, tay đập mạnh lên thành ghế.
Đủ rồi, Thiên Nhu!
Thiên Nhu mặt tái méc quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin.
Phụ thân! Tất cả đều do tỷ ấy nói đều không phải nữ nhi. Xin người minh xét cho nữ nhi
Ngươi nói ngươi không đánh người vậy những vết thương trên người của hai muội muội của ngươi là ở đâu mà có?
Từ đâu mà có thì phụ thân phải hỏi hai muội ấy rồi Cô nói.
Ngươi còn muốn trốn tội? Chứng cứ rõ ràng như vậy ngươi còn muốn trốn. Vì ngươi vừa mới khỏi bệnh nên ta chỉ nhốt ngươi trong phòng củi để ngươi hối cải. Nghe đây, không có sự cho phép của ta không ai được mở cửa càng không được đến thăm
Hàn lão gia phẫn nộ ra lệnh, hai tên thân hình lực lưỡng từ ngoài đi vào lôi cô đi. Thiên Nhu và Thiên Giai nhìn nhau cười đắc ý lại chuyển sang nhìn cô đầy khinh bỉ. Chỉ mỗi A Lan nhìn theo cô mà lệ ướt đẫm đôi mắt.
Đã nói tới mức đó rồi mà vẫn còn bị phạt nhưng dù gì vẫn tốt hơn bị phạt đánh. Đợi đến khi ta ra rồi thì sẽ tìm hai ngươi tính sổ. Các ngươi đã chọc phải ổ kiến lửa rồi.
. . .
Vào đi!
Hai tên kia ném cô vào trong phòng củi rồi khóa cửa lại. Không gian bên trong ngoài rơm với củi thì còn có gián, kiến thậm chí có luôn cả chuột.
Dù sao cũng bị nhốt ở đây không thể thả ra ngay được. Ta đánh một giấc rồi sau đó tính tiếp đi
Dứt lời, cô tiến lại đống rơm rồi đánh một giấc. Lúc tỉnh lại thì trời cũng đã tối, âm thanh của ai đó đánh thức cô.
Tiểu thư! Tiểu thư!
Cô nhìn xung quanh, tò mò hỏi: Ai đó?
Là nô tỳ, A Lan
Là ngươi! Ngươi ở đâu?
Cửa sổ nè tiểu thư
Cô tiến lại phía cửa sổ nhỏ, thấy A Lan đang đứng đó Sao ngươi đến được đây?
A Lan thấy cô liền mĩm cười Nô tỳ đem thức ăn đến cho người
Nói rồi A Lan đưa hộp thức ăn lên trước mặt. Cô nhận lấy rồi mở ra xem
Bên trong là hai chiếc bánh bao cùng vài cái khác mà cô không biết tên.
Cám ơn ngươi!
Nô tỳ đến để báo tin cho người. Nô tỳ vừa phát hiện ra âm mưu của bọn họ
Cô gặm chiếc bánh bao trong miệng, nói: Ói i! (Nói đi!)
A Lan hạ giọng, bộ dáng tỏ ra nghiêm trọng Nghe nói hoàng thượng muốn ban hôn cho phủ gia chúng ta với thái tử hoặc các vương gia
Nghe đến đây cô thả chiếc bánh bao xuống Vậy là mục đích của họ không muốn ta tham gia
Đúng đó tiểu thư! A Lan gật gật đầu.
Suy cho cùng cô cũng không muốn bước vào hoàng cung ấy làm gì. Đời đời chôn thân ở trong đó chẳng khác nào một nấm mồ đắp bằng đất vàng. Chi bằng tìm cách thoát ra rồi cùng A Lan sống tự do tự tại, không sợ bị người khác ức hiếp đi.
Cô tiến lại gần A Lan, ngươi có muốn cùng ta bỏ trốn? A Lan mở to mắt, ngạc nhiên: Người muốn bỏ trốn sao?
Cô gật đầu: Phải!
Tiểu thư à! Ngàn vạn lần cũng không thể được. Muốn thoát khỏi phủ thì rất khó a. Ở đây có đến mấy trăm người canh gác, có cao thủ mới có thể đánh lại nha.
Ta đâu có nói là sẽ xông ra ngoài đâu. Chúng ta lén lút trốn ra, ngươi chỉ cần thu dọn hành lí rồi đến đây chúng ta sẽ ra ngoài. Ngươi dẫn đường còn ta thì gặp ai thì đánh đó. Đây chính là tùy cơ ứng biến nha
A Lan lưỡng lự, dường như còn có điều gì đó khiến A Lan lo lắng Vậy...! Cô không chờ được liền thúc giục Ngươi còn lo lắng chuyện gì nữa?
Còn tứ vương gia? Người thật sự không nhớ ngài ấy sao? Tứ vương gia rất thích người kia mà
Quả nhiên, nữ nhân này lại lợi hại như vậy. Vương gia đó nha, lợi hại biết bao. Cô thật không ngờ nữ nhân này lại qua lại với vương gia.
Tứ vương gia thì có liên quan gì ta? Nếu như thật sự thích ta thì đã không để ta chịu tổn hại như vậy hơn nữa từ khi ta bị thương cũng chưa một lần đến thăm ta. Ngươi xem thích ta ở điểm nào?
Có lẽ ngài ấy bận việc nên chưa thể đến thăm
Không nói nữa. Nếu hắn thật sự thích ta thì sẽ không để ta ở đây chịu uất ức. Nam nhân một khi đã yêu thì sẽ không để nữ nhân của mình chịu ấm ức. Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy Cô nói rồi gặm luôn chiếc bánh còn lại.
Vậy nô tỳ sẽ đi chuẩn bị hành lí, tối mai nô tỳ sẽ đến. Người nghỉ ngơi đi, nô tỳ phải đi rồi
Nói rồi A Lan rời khỏi đó cô cũng quay lại đống rơm nằm xuống, gác tay lên trán suy nghĩ.
Nam nhân cho dù ở thời đại nào thì cũng không nên tin tưởng. Huống hồ gì nữ nhân này đã chịu uất ức nhiều như vậy mà không thấy bóng dáng của hắn xuất hiện thì có điểm gì gọi là thích. Hơn nữa, thích cũng chưa chắc là đã yêu, yêu cũng chưa chắc là đã thương. Cô có thể tạm khẳng định tình cảm của vị vương gia kia là loại tình cảm nhất thời, huống hồ ở thời đại này nam nhân lại tam thê tứ thiếp. Tóm lại, thứ tình cảm nhất thời không có gì để chắc chắn ấy thì không nên vướng vào chỉ rước khổ vào thân.
Nữ nhân thời này sinh ra chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống. Nếu bản thân chọn người không tốt thì cả đời chịu khổ thậm chí là cả con cháu sau này. Cả cung đấu, gia đấu cũng đủ khiến người khác mệt mỏi. Hoàng cung gì đấy thì cho cô xin đi, cô không đủ sức đấu lại họ càng không muốn tốn hao tuổi trẻ và thanh xuân của mình chỉ để tranh giành nam nhân. Thứ cô muốn là tự do, bình yên mà sống. Nếu họ muốn thì cứ để họ tranh dành đấu đá lẫn nhau, cô xin thoái lui. Hàn Vu Nhi cả tuổi thơ bị coi thường như vậy cho nàng ta một cuộc sống mới cũng là cái tốt cũng mở ra cho cô một con đường mới phù hợp với mình.
Không ai có thể thay ta quyết định cuộc sống, chỉ là bản thân có muốn thay đổi nó hay không. Nếu nữ nhân nào cũng giống nhau thì còn gì là khác biệt nữa kia chứ.