Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 60: Chương 60: Ăn sạch sành sanh




Lời nói tuyệt vọng của Tử Thần vừa rơi xuống, trong miếu đổ nát thoáng chốc liền yên tĩnh, nếu không phải cảm nhận được hô hấp rất nhỏ của nàng, thậm chí hắn muốn hoài nghi nàng có phải đã rời đi hay không. Chỉ là giờ phút này, hắn vẫn không dám mở hai mắt như trước, chỉ một mình che chắn chính mình vào trong thế giới của bản thân, cảm nhận được đau đớn tận xương từ miệng vết thương xé rách máu chảy đầm đìa mang đến.

Bỗng nhiên, cảm xúc mềm mại trên môi bừng tỉnh hắn đang một mình liếm miệng vết thương. Kinh ngạc mở to mắt, lọt vào tầm mắt là gương mặt tuyệt mỹ phóng to của Dạ Mị, mà môi của nàng đang gắt gao dán vào trên môi hắn.

“Oanh” một tiếng, Tử Thần nháy mắt giống như bị sét đánh vậy, chỉ ngây ngốc không có nửa điểm phản ứng. Cảm xúc mềm mại trơn mềm kia, hương thơm thanh nhã của thiếu nữ đã muốn hoàn toàn chiếm cứ tất cả cảm quan của hắn, chọc tim hắn đập “Bùm bùm” không ngừng, giống như tuỳ thời đều có thể nhảy bật ra cổ họng vậy.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, môi mỏng của Tử Thần cũng hơi hơi mở ra, vì thế Dạ Mị thuận lợi dùng cái lưỡi thơm tho của mình chui đi vào, tìm kiếm một mảnh mềm mại cùng nàng múa. Lần đầu tiên chủ động như thế, mặt Dạ Mị đã muốn đỏ bừng, làm tăng thêm một phần kiều mỵ, làm người ta không thể rời mắt.

Lúc vừa mới bắt đầu, Tử Thần còn có chút đông cứng, không biết nên làm như thế nào cho phải. Sau khi trải qua Dạ Mị “dạy dỗ” một phen, kích tình đã muốn hoàn toàn thay thế lý trí, rất tự nhiên ôm thân mình mảnh mai của Dạ Mị, đưa đầu lưỡi của mình ra chạm nhẹ vào lưỡi mềm làm hắn vô cùng rung động kia, cảm giác giống như điện giật làm hắn bắt đầu hưng phấn, yêu say đắm cho đến nay đều chôn giấu sâu dưới đáy lòng đã bạo phát hết không giữ lại rồi.

Dần dần, hai cái lưỡi gắt gao giao triền cùng một chỗ, hai người lòng đang rung động nhẹ nhàng điên cuồng mà dây dưa, cùng nhau hấp lấy ngọt lành trong miệng đối phương, bàn tay do gắt gao để trên lưng nàng, giống như muốn hoà tan nàng thân thể của chính mình vậy….

Độ nóng trong miếu đổ nát tiêu điều kịch liệt bay lên, mưa to ngoài phòng cũng giống như đang hoan hô vì bọn họ vậy, tiếng vang đánh vào phòng ốc giống như cố tình vì bọn họ đàn lên khúc nhạc động lòng người, vì ái muội bên trong tăng thêm một ít lửa nóng.

Tử Thần xấu hổ quay đầu đi, lúc nãy đầu óc trống rỗng, chỉ đi theo trái tim của chính mình. Hiện tại tỉnh táo lại mới nhớ đến tột cùng mình đang làm cái gì, nhất thời các loại cảm xúc trong lòng giao tạp, có chút không biết nên đối mặt với Dạ Mị như thế nào.

Mà so với Tử Thần không biết làm sao, Dạ Mị lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, tuy rằng còn có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Tử Thần như trước, không chịu dời đi. Bên trong đôi mắt phượng đen bóng tràn đầy ôn nhu, thương tiếc…. Còn có tràn đầy tình yêu.

– Tử Thần, hiện tại chàng đã tin tưởng ta chưa? Chàng cảm thấy lấy tính cách của ta, sẽ làm như vậy đối với một người mình không yêu sao? Yêu một người nên bao dung tất cả của người đó, nếu yêu một người chỉ yêu tốt đẹp của hắn mà không thể nhận những gì u tối mà nói, như vậy còn xứng gọi là tình yêu thật lòng sao? Hay là nói chàng yêu ta cũng chỉ là yêu một mặt tốt đẹp, nếu mà ta cũng có quá khứ không chịu nổi chàng liền không lại yêu ta sao?

– Không… không phải! Mặc kệ nàng biến thành như thế nào, ta đều yêu nàng trước sau như một! – Nghe được Dạ Mị hoài nghi tình yêu của hắn dành cho nàng, Tử Thần lập tức vội vàng nói, quay đầu lại đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của nàng, nháy mắt tim đập chậm một nhịp, xấu hổ liếc nhìn sang chỗ khác.

Dạ Mị cười nhẹ, đưa tay ôm đầu hắn lại đây, làm hai tròng mắt của hắn đối diện với ánh mắt của mình, sau có thật nghiêm túc nói:

– Tử Thần, quá khứ của chàng ta không nhìn thấy là tiếc nuối của ta, nhưng mà tiếc nuối chỉ có một lần là đủ rồi, tuyệt đối không cho phép xuất hiện lần thứ hai. Cho nên tương lai của chàng ta đã định trước, kỳ hạn là cả đời! Nụ hôn lúc nãy là ấn ký hứa hẹn của chúng ta, từ nay về sau thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền chúng ta ai cũng không thể bỏ lại ai. Chẳng lẽ chàng không nhớ rõ sao, chúng ta từng nói qua, từ nay về sau sống muốn cùng nhau, chết muốn cùng mộ!

Vừa nói xong, Tử Thần liền rơi lệ, tại trong mắt nàng hắn thấy được vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, còn có thâm tình…. Hắn biết, nàng là thật sự. Đúng như lời nói của nàng, theo tính cách của nàng, nếu chỉ là thương tiếc hoặc cảm động, nàng khinh thường làm như vậy.

Nhưng càng là như thế này, hắn lại càng cảm thấy mình thua thiệt nàng rất nhiều, càng cảm thấy mình không xứng với nàng. Hắn nhìn ra được, nam nhân vì nàng mà chết kia, còn có Phàm Trần, Thượng Quan Sở Hàn thậm chí là Đông Phương Hi đều yêu nàng thật sâu. Mà hắn, bất luận như thế nào cũng không có cách nào đánh đồng với vài tên nam nhân ưu tú kia, có lẽ cũng chỉ có những nam nhân ưu tú như bọn họ mới xứng đứng bên cạnh nàng đi?

– Ta…. Không xứng đứng bên cạnh nàng, nàng hẳn là đáng giá làm bạn với nam nhân ưu tú nhất trên đời này… – Tử Thần chua sót cười nói, lập tức dời tầm mắt, không dám lại liếc nhìn dung nhan làm hắn tham luyến kia.

– Tốt nhất không nhất định là sẽ thích hợp với ta! Ta chỉ hỏi chàng, chàng có yêu ta hay không?

– Yêu, đến chết vẫn yêu. – Lúc này đây, Tử Thần không hề né tránh, mà là chủ động đón nhận tầm mắt của nàng vô cùng trịnh trọng nói. Bên trong đôi mắt tím xinh đẹp mê người tràn đầy tình yêu say đắm, cứ si ngốc nhìn người trước mặt, giống như xem thế nào cũng xem không đủ vậy.

– Có lời này của chàng là đủ rồi, còn có cái gì quan trọng hơn một phần tình yêu chân thành tha thiết đâu? Tử Thần, chuyện quá khứ chúng ta quên hết đi có được không? Đừng làm cho quá khứ vô vị đó thành chướng ngại vật giữa chúng ta, không đáng.

Nhìn đến đôi mắt thâm thuý sâu không thấy đáy như lốc xoáy của nàng, Tử Thần giống như đã bị cái gì mê hoặc vậy, giơ lên một nụ cười hạnh phúc gật đầu.

Thấy vậy, rốt cục Dạ Mị cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ cũng tràn đầy ý cười hạnh phúc, mạnh nhào vào trong lòng Tử Thần gắt gao tựa vào ngực hắn cảm nhận tim đập, nhiệt độ cơ thể của hắn

Lúc này, Tử Thần mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn chằm chằm Dạ Mị giống như tiểu nữ nhân hạnh phúc dựa sát vào trong lòng hắn, khoé miệng giơ lên một độ cong tuyệt mỹ. Vươn bàn tay thon dài gắt gao ôm lấy nàng, trong đáy mắt là sủng nịnh vô hạn.

Đây là người hắn yêu sâu sắc, nàng luôn đặc biệt như thế, chói mắt như thế, làm người liếc nhìn một cái liền không thể dời tầm mắt. Một thiên hạ tuyệt diệu duy nhất trên thế gian như thế, bảo hắn làm sao nỡ buông tay ra?

Nếu trốn không thoát, quên không được, vậy thì ích kỷ một lần đi….

Trên Tuyết sơn, Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn qua vài ngày đã rất quen thuộc cùng nhau ngồi ở lương đình nhàn nhã ngắm hoa, bỗng nhiên một tên đệ tử cung kính hành lễ với hai người nói:

– Đệ tử tham kiến nhị sư công, tam sư công!

“Phốc” một tiếng phun hết trà trong miệng ra, bắn đến Phàm Trần ngồi đối diện, cũng may Phàm Trần tay mắt lanh lẹ nhanh chóng xoay người, ta trốn!

– Có cần phải kích động như vậy sao? – Phàm Trần vẻ mặt khinh bỉ nhìn Thượng Quan Sở Hàn nói, mà tên đệ tử ở dưới kia liền ngây ngốc nhìn Thượng Quan Sở Hàn, không biết có phải mình nói cái gì sai rồi hay không.

– Sư… sư công? – Lung tung lau nước trà bên miệng mình một phen, Thượng Quan Sở Hàn kinh ngạc nhìn Phàm Trần, cũng không so đo với ánh mắt khinh bỉ kia của hắn.

– Đệ tử này không biết nên xưng hô với chúng ta như thế nào, ta nghĩ dù sao bọn họ cũng là đệ tử Hoa Thanh phái, bảo bọn họ gọi chúng ta là sư công cũng không có vấn đề gì lớn. Như thế nào? Ngươi không vừa ý? Có muốn ta nói với Mị nhi, hưu ngươi hay không?

Nhìn Phàm Trần vẻ mặt trêu tức, khoé miệng Thượng Quan Sở Hàn không khỏi hung hăng run rẩy, ở cùng nam nhân này vài ngày, cuối cùng hắn cũng đã thấy rõ, hắn nha chính là một con sói đội lớp cừu! Một bụng ý nghĩ xấu hại chết người không đền mạng!

Bất quá nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, vì suy nghĩ cho hạnh phúc sau này của mình và Mị nhi, hắn quyết định vẫn là không đi chọc tên nam nhân phúc hắc này:

– Ha ha, sao lại không vừa ý đâu? Ta chỉ là quá kinh ngạc, không có ý gì khác.

Phàm Trần tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Sở Hàn một cái, lập tức quay đầu nhìn tên đệ tử kia hỏi:

– Có chuyện gì?

– Hồi bẩm nhị sư công, đệ tử là muốn hỏi, gian phòng của Tử Thần sư huynh nên xử lý như thế nào?

– Giữ lại, mỗi một đồ vật đều không cho phép động vào, trừ bỏ người quét dọn ra ngoài, tất cả những người khác bất luận kẻ nào không được tuỳ ý ra vào. Còn có, sau này đừng gọi hắn là sư huynh.

Nghe được một câu cuối cùng, tên đệ tử kia bỗng nhiên nhớ tới Tử Thần đã bị trục xuất sư môn, lại kêu sư huynh quả thật không ổn, vừa đình quỳ xuống nhận lỗi, lại nghe Phàm Trần nói:

– Báo với các đệ tử khác, sau này gọi Tử Thần là tứ sư công.

– Dát? – Ngoáy ngoáy lỗ tai, chính mình không có nghe lầm đi? Kêu tứ sư công, kia không phải nói hắn cùng chưởng môn…. có gian tình? Ha ha…. đúng vậy đúng vậy, nhất định là có gian tình! Oa ha ha, chưởng môn người thật sự là quá mạnh mẽ! Không được không được, phải mau nói tin tức cho các sư huynh đệ khác đi. Chưởng môn a chưởng môn, ngài thật không hổ là thần tượng của chúng đệ tử a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.