Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 59: Chương 59: Chương 58.4






Trên giường lớn thơm mềm, hai bóng dáng thon dài gắt gao dây dưa cùng một chỗ. Da thịt trong suốt óng ánh, bộ ngực cao ngất, hương thơm cơ thể tươi mát thanh nhã…. Không một cái nào không kích thích tầm mắt của Thượng Quan Sở Hàn.

Thấy Thượng Quan Sở Hàn không biết khi nào đã cởi hết y phục, thân hình hoàn mỹ trần truồng cứ hiện ra trước mắt như vậy, Dạ Mị ngượng ngùng quay đầu đi, bộ dạng khát khao thẹn thùng làm người ta thèm chảy nước miếng.

Nhìn đến Dạ Mị mê người như vậy, Thượng Quan Sở Hàn chỉ thấy khí huyết toàn thân dâng lên, bộ phận tượng trưng nam tính đã dựng cao lên từ lâu…

Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt bóng loáng của Dạ Mị, đôi mắt Thượng Quan Sở Hàn mang theo vô hạn nhu tình thâm sâu nhìn nàng hòi:

– Mị nhi…. có thể chứ?

Nói nhảm, Dạ Mị hơi hơi kinh ngạc một lúc, lập tức đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Thấy vậy, đôi môi mỏng của Thượng Quan Sở Hàn giơ lên một độ cong tuyệt đẹp, hơi hơi cúi người hôn lấy đôi môi đỏ mọng làm người ta thèm chảy nước miếng kia, đôi chân thon dài cường tráng nhẹ nhàng tách ra giữa hai chân, phần eo hơi hơi tiến về phía trước một chút, hai tiếng rên rỉ cùng lúc vang lên, hai bóng dáng tuyệt đẹp hoàn mỹ phù hợp cùng một chỗ.

Bên trong một mảnh xuân sắc kiều diễm, không khí ái muội, tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt tim đập cùng tiếng trầm thấp thở nhẹ của nam nhân không một cái nào không nói rõ nơi này đang trình diễn một tràng hình ảnh thiếu nhi không nên xem….

Bên trong phòng khác:

– Tử Thần, ngươi thật sự hạ quyết tâm rồi sao? – Lúc này Phàm Trần đã sớm khôi phục gương mặt băng sơn ngày xưa, nhìn Tử Thần ngồi đối diện nghiêm túc hỏi.

Nghe vậy, Tử Thần hơi hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:

– Ân!

– Nếu đã quyết định vậy không cần lại dễ dàng dao động quyết tâm của ngươi, muốn đi liền mạnh dạng đi về phía trước. tình ý của Mị nhi đối với ngươi ta nghĩ ngươi cũng đã hiểu rõ, ta không hi vọng ngươi vì dao động mà làm nàng bị tổn thương.

– Thế thế giới này ta có khả năng thương tổn bất kỳ người nào, lại duy độc sẽ không làm nàng rơi một giọt lệ. – Tử Thần cười nhạt, bên trong đôi mắt tím loé ra vô hạn thâm tình cùng quyết tâm.

Thấy vậy, Phàm Trần vừa lòng nở nụ cười:

– Như vậy ta an tâm, ta có thể nhận nàng có nam nhân khác, lại tuyệt đối không nhận nàng vì nam nhân khác mà chịu bất kỳ thương tổn nào. Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta cũng tuyệt đối sẽ không bận tâm cái thiên mệnh gì, chắc chắn sẽ tự tay chấm dứt người làm nàng thương tổn kia!

Lời đến cuối cùng, đã muốn ẩn hàm ý cảnh cáo, ánh sáng sắc bén trong mắt chợt loé, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên xa xưa thâm thuý, không biết đến cùng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thấy vậy Tử Thần cũng im lặng xuống. Hắn vẫn luôn cảm thấy nam nhân trước mặt này có rất nhiều bí mật, đôi mắt đạm mạc trong trẻo kia dường như có thể nhìn thấu hết tất cả vậy, tại trước mặt hắn, giống như hết thảy cũng không thể che giấu.

Mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, bất quá hắn cũng biết, có một số việc không phải chính mình nên hỏi. Chỉ cần hắn thật lòng đối với Mị nhi không phải tốt rồi sao? Huống chi, là người thì luôn phải có một chút bí mật không muốn người khác biết không phải sao?

Hồi lâu sau, rốt cục Phàm Trần cũng thu hồi tầm mắt, nhẹ thở dài một hơi.

Mua gió muốn đến a…..

– Cố gắng nắm chặt thời gian tu luyện đi, những ngày bình tĩnh sợ là không còn nhiều lắm. – Nói xong, Phàm Trần liền rời khỏi phòng, để lại một mình Tử Thần vẻ mặt mờ mịt nhíu mi tự hỏi.

Những ngày bình tĩnh không còn nhiều lắm? Chẳng lẽ là nói có chuyện gì lớn sắp xảy ra sao? Nhưng lại có liên quan đến Mị nhi? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tử Thần không khỏi bắt đầu ngưng trọng.

Tuy rằng tu vi của hắn đã là rất nổi bật trong chúng đệ tử Hoa Thanh phái, nhưng mà còn kém quá xa Mị nhi, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, vậy hắn nhất định sẽ kéo chân nàng. Nếu chuyện ở vực Đoạn Hồn lại xảy ra một lần nữa mà nói, hắn thật sự không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì…

Trong phòng Dạ Mị, hai người sau cơn kích tình đã ngọt ngào ôm nhau cùng một chỗ, trên thân thể tuyết trắng của Dạ Mị có thể thấy được dấu hôn khắp nơi đủ để chứng minh tình hình chiến đấu lúc nãy kịch liệt bao nhiêu .

Lúc này nàng đã muốn hơi có chút mệt mỏi, tóc dài tuyết trắng tuỳ ý rối tung trên giường được khuôn mặt nhỏ nhắn nằm lên, thân thể mềm mại cũng mồ hôi đầm đìa, bộ dạng lười biếng quyến rũ làm Thượng Quan Sở Hàn không khỏi bắt đầu hô hấp dồn dập.

Lần đầu trải nghiệm mùi vị tuyệt đẹp này hắn thật có chút bất mãn, hận không thể thời thời khắc khắc đặt nàng dưới thân hảo hảo yêu thương một phen. Vữa nghĩ đến dáng người tuyệt đẹp của nàng, nơi nào đó vừa mới nghỉ ngơi liền bắt đầu dần dần đứng thẳng lên, bàn tay to vừa muốn vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, bỗng nhiên ngoài cửa lại truyền đến một tiếng đập cửa dồn dập.

Thần trí của Dạ Mị giờ khắc này cũng trở về trong nháy mắt, cảm nhận được thân thể hắn biến hoá, Dạ Mị ngượng ngùng nhẹ giọng hờn dỗi một tiếng, lập tức đưa tay đẩy hắn ra.

Chuyện tốt tự nhiên bị cắt ngang, Thượng Quan Sở Hàn tức giận quát:

– Là tên chết tiệt không có mắt nào!

– Ta đếm trong vòng mười số, lập tức mặc y phục xong, bằng không ta liền để ngươi trần trường như vậy quăng ra ngoài, bây giờ bắt đầu.

Giọng nói hỗn loạn một chút trêu tức làm da đầu Thượng Quan Sở Hàn run lên, nam nhân phúc hắc kia quả thật tới tăng thêm một chút “tình thú nhỏ” cho hắn! Trong lòng ngồi xổm một góc vẽ vòng tròn nguyền rủa tên nam nhân phúc hắc đáng ghét này, chỉ là động tác trên tay một khắc cũng không chậm lại, nếu chờ lát nữa bị hắn nhìn thân thể trần truồng của mình, kia còn không phải mất mặt muốn chết sao!

Đương nhiên, Dạ Mị cũng không dám thả lỏng, lấy vận tốc ánh sáng mặc y phục vào người. Hai người này giống như là đi khách sạn mà bị cảnh sát kiểm tra phòng vậy, luống cuống tay chân.

Ai ngờ, giọng nói của Phàm Trần lại vang lên:

– Mị nhi, nàng không cần mặc, quá lãng phí thời gian.

Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn cùng Dạ Mị đều sửng sốt. Lãng phí thời gian? Hai người cùng nhau mặc, sao lại lãng phí thời gian rồi?

Ngay tại lúc Thượng Quan Sở Hàn vừa mặc áo ngoài, cửa phòng mở to ra, Phàm Trần vẻ mặt tràn đầy ý cười, không coi ai ra gì đi vào, một chút cũng không có xấu hổ sau khi làm chuyện xấu.

Mà hai người trong phòng ngược lại có chút mất tự nhiên, ánh mắt mơ hồ không biết phải làm sao mới tốt. Mà Dạ Mị chỉ mới mặc một áo lót, giờ phút này vẫn còn đang trốn trong chăn đâu, ngay cả đầu cũng vùi sâu vào.

Loại tình huống này, sao lại có cảm giác giống như bị lão công bắt gian tại giường a?

– Vừa mới ăn no cũng nên hoạt động một chút, đi đưa nước nóng vào đây. – Phàm Trần nhìn con “Đà điểu” trên giường kia, lập tức quay đầu tựa tiếu phi tiếu nói với Thượng Quan Sở Hàn.

Thượng Quan Sở Hàn nghe vậy sửng sốt, chợt nhớ tới hắn nói “Ăn no” là có ý gì, gương mặt lập tức đỏ lên, hoảng hốt đi ra cửa phòng.

Sau khi ra khỏi cửa phòng đầu óc của Thượng Quan Sở Hàn mới chậm rãi trở lại, không khỏi hung hăng mắng Phàm Trần trong lòng một phen, vẻ mặt muốn tìm bất mãn đi múc nước.

Ăn no? Gia chỉ mới lót dạ mà thôi, vừa định lại thêm một lần nữa ngươi nha lại chạy đến quấy rối, này không phải có ý muốn gia chịu đói sao!

Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được hô hấp của hai người, Phàm Trần buồn cười nhìn Dạ Mị trốn trong chăn giống làm đà điểu, khoé miệng dần dần giơ lên nụ cười tà ác…

Hồi lâu sau, Dạ Mị cũng chưa nghe được hắn nói chuyện, không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đã đi rồi? Lặng lẽ lộ đầu nhỏ ra nhìn, liền suýt chút nữa phun máu mũi.

Hiện ra trước mắt nàng đúng là một thân thể nam tính trần như nhộng, thân mình tinh tráng, sức lực hoàn mỹ làm Dạ Mị nhìn tim đập “Bang, bang” liên tục, lắp bắp hỏi:

– Chàng… chàng làm gì?

– Ta đói bụng… – Phàm Trần uỷ khuất nói.

– Đói bụng? – Lúc đầu Dạ Mị còn chưa có phản ứng lại, chờ sau khi đầu óc rõ ràng liền rặng mây đỏ đầy mặt, trên thân thể truyền đến sức nặng làm nàng hoảng hốt không thôi.

– Chàng… chàng muốn làm gì?

– Ăn nàng a! – Phàm Trần vẻ mặt đương nhiên nói, bàn tay to lập tức đưa ra, xốc mở cái chăn vướng bận kia, nhìn đến y phục trên người Dạ Mị, Phàm Trần bất mãn chậc lưỡi nói. – Không phải bảo nàng đừng mặc sao? Thật sự là quá lãng phí thời gian.

Dạ Mị khóc, giờ nàng mới hiểu được hắn nói lãng phí thời gian là có ý gì!

Thuần thục, Dạ Mị lại bị cởi trống không.

Lúc này, Thượng Quan Sở Hàn muốn tìm bất mãn đã trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy tình cảnh làm người ta phun máu mũi này, giận dữ hét:

– Ta dựa vào! Dám thừa dịp lão tử không ở đây liền trộm ăn vụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.