Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 156: Chương 156




Hoàng đế Đông Tần vui vẻ nói “Ồ, thật ngạc nhiên, ta thấy Tây Lăng quốc cũng có rất nhiều đại tiểu thư đài các muốn đi săn, không ngờ Đông Tần chúng ta cũng có tiểu thư muốn cạnh tranh như thế. Vậy mới không làm mất mặt Đông Tần quốc chúng ta chứ.”

“Đúng vậy ạ, cho nên đại tiểu thư xung phong nhận việc .” Nghi quý phi ngọt ngào nói.

Hoàng đế Đông Tần hài lòng nói “Hãy thưởng trân châu nhất hồ cho đại tiểu thư.”

Bàng Lạc Vũ vội vàng tạ ơn. , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..

Bàng Lạc Tuyết nhìn y phục trên người Bàng Lạc Vũ thật hợp, nhưng nàng không tin Nghi quý phi sẽ có lòng tốt vì nàng ta mà chuẩn bị y phục như vậy.

Hoàng hậu nói “Đúng vậy, có câu cân quắc bất nhượng tu mi (ý là tài hoa không nhất thiết chỉ có đấng mày râu), đại tiểu thư và Tuyết nhi đều là những đứa hiểu chuyện. Tuyết nhi, con phải cẩn thận, khu vực săn bắn có rất nhiều nguy hiểm .”

“Tuyết nhi hiểu, mẫu hậu yên tâm.” Bàng Lạc Tuyết trả lời.

Hoàng đế Đông Tần nhìn Bàng quốc công nói “Bàng quốc công, ngươi có hai nữ nhi thật tốt, thực sự là nữ trung hào kiệt, lại còn có Bàng Sách cũng có tư thế oai hùng không kém.”

Bàng quốc công vội vàng đứng lên, hành lễ nói “Bệ hạ quá khen.”

Hoàng hậu nhìn Bàng quốc công nói “Không biết bệnh tình phu nhân có thuyên giảm chút nào hay không?”

“Đa tạ hoàng hậu nương nương nhớ tới, bệnh tình phu nhân cũng đã có chuyển biến tốt, chắc mấy ngày nữa sẽ khỏi .”

Nói xong, trong lòng Bàng quốc công cảm thấy khổ sở, hắn đâu có được đến thăm phu nhân của mình. Nếu muốn đến thăm thì phải có được sự cho phép của Bàng Lạc Tuyết.

Hoàng hậu nói với Nhược Phương “Ngươi hãy mang dược liệu tốt nhất đến phủ Bàng Quốc Công để phu nhân an dưỡng thân thể.”

“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.” Bàng quốc công đứng lên nói.

Tướng quân Nam Cung đứng bên cạnh nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết nhi, nàng cũng muốn đi săn sao? Bên trong rất nguy hiểm.”

“Đa tạ tướng quân Nam Cung. Đây là cơ hội hiếm thấy, Tuyết nhi cũng rất muốn thử qua một chút.” Bàng Lạc Tuyết trả lời nói.

Vẻ mặt tướng quân Nam Cung có hơi mất mát, nhìn hoàng đế nói “Hoàng thượng, thần cũng muốn tự mình săn một chiếc áo choàng tốt nhất để dâng lên hoàng thượng.”

Hoàng đế Đông Tần cảm thấy rất vui vẻ nên nói “ Tướng quân Nam Cung thật có lòng .”

Hoàng hậu cũng vội vàng nói “Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, hồ ly này là một loại rất hiếm gặp, rất khó săn.”

Bạch Quân Nhược thấy Bàng Lạc Tuyết muốn đi, cũng đứng ngồi không yên, nhìn hoàng đế nói “Bản công tử cũng muốn thử sức, không biết bệ hạ Đông tần có thể cho ta mượn một con ngựa được không?”

Hoàng đế Đông Tần biết thân phận tôn quý của hắn nên vội vàng nói với Bạch Quân Nhược “Nếu công tử không chê, mời công tử cưỡi ngựa của trẫm.”

Nói xong, người lập tức sai công công đem ngựa Bạch Long dắt qua đây, Bạch Quân Nhược nhíu mày thầm nghĩ quả thực là một con ngựa chiến. Hắn nhìn hoàng đế Đông Tần chắp tay cung kính nói “Vậy tạ ơn hoàng đế Đông Tần.”

Hoàng đế Đông Tần nhìn tướng quân Nam Cung nói “Tướng quân Nam Cung, ngươi phải bảo vệ Bạch công tử thật tốt.”

Tướng quân Nam Cung nhíu mày. Hắn đến khu vực săn bắn chỉ vì muốn bảo vệ Bàng Lạc Tuyết, chứ không phải muốn bảo vệ Bạch công tử gì đó, nhưng lệnh vua không thể không thi hành, đành phải chắp tay nói “Dạ. Thần tuân mệnh.”

Bạch Quân Nhược cau mày nói “Đa tạ bệ hạ có ý tốt. Nhưng bản công tử không cần người bảo vệ. Tướng quân Nam Cung chắc cũng không muốn đi theo ta. Ta với hắn vốn không thể hoà hợp được.”

Tướng quân Nam Cung nhíu mày. Tuyết nhi chỉ là một nữ nhi yếu đuối nên hắn muốn bảo vệ nàng. Còn Bạch Quân Nhược thì mạnh khoẻ, cường tráng, thậm chí công phu của hắn cũng không thua kém mình là mấy, nên trong lòng tướng quân có chút không cam tâm.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt thâm hiểm của Bạch Quân Nhược nói “Đi thôi, nếu không đi thì con mồi sẽ bị người khác bắt mất.” Nói xong, nàng leo lên ngựa, hai chân nàng kẹp chặt vào bụng ngựa. Bộ dáng kéo cương ngựa của nàng trông thật oai hùng hiên ngang.

Hoàng hậu hài lòng gật đầu.

Bàng Lạc Vũ phải nhờ người hầu đỡ lên ngựa, sau đó kéo dây thừng. Sau đó người hầu bên dưới phải dắt ngựa giúp nàng, nhìn là biết ngay Bàng Lạc Vũ không biết cưỡi ngựa.

Nam Cung và Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng xoay người lên ngựa, đi theo Bàng Lạc Tuyết.

Khu vực săn bắn.

Tấn vương đã sắp xếp xong các tuyến đường. Hắn cũng may mắn, đợt săn bắn lần này do hắn phụ trách bố trí. Vì thế, hắn sai người an bài ở mỗi góc. Một khi phát hiện linh hồ, hắn sẽ bắt được trước tiên, sau đó dâng lên hoàng đế. Lần này hắn nhất định phải thắng hoàng huynh Dự vương.

Lòng Dự vương lúc này đang lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết, nhìn cách nàng trang điểm, liền biết nàng nhất định sẽ tham gia cuộc săn bắn này. Vì thế Dự vương chờ nàng ở bên trong khu vực săn bắn.

Bàng Lạc Vũ chạy theo phía sau Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết thúc ngựa giơ roi chạy. Cách đó không xa, có một cung tên dài không biết từ đâu bay tới, đâm trúng ngực người hầu của Bàng Lạc Vũ khiến hắn chết ngay tức khắc. Bàng Lạc Vũ sợ hãi la lên, ngựa cũng vì thế bị khiếp sợ nên chạy như điên. Bàng Lạc Vũ đau khổ vừa siết cương ngựa vừa hét to cầu cứu.

Chỉ tiếc không có người nào đáp lại nàng.

Bên cạnh một gốc cây, nha hoàn bên cạnh Nghi quý phi cầm một cung tên, nhìn Bàng Lạc Vũ chạy như bay, lạnh lùng cười. Bây giờ không có ai, dù cho Bàng Lạc Vũ bị ngã ngựa mà chết thì cũng không ai nghĩ ra chính là do Nghi quý phi ra tay, mà chỉ nghĩ do mãnh thú cắn chết mà thôi.

Bàng Lạc Vũ sợ hãi, son phấn trên gương mặt sớm đã bị nước mắt che phủ, trông thật buồn cười. Cũng không biết nàng chạy bao lâu, người và ngựa, sức cùng lực kiệt đến khi không còn chạy nổi, thì Bàng Lạc Vũ mới phát hiện mình đã vào đến bãi săn bắn rồi.

Lo lắng nhìn bốn phía toàn rừng rậm, bốn bề lạnh lẽo vắng vẻ, toàn thân Bàng Lạc Vũ toát mồ hôi lạnh...

Cùng lúc, ở phía bên kia, Bàng Lạc Tuyết cưỡi ngựa tới khu vực săn bắn thấy Dự vương đang đứng chờ, Bàng Lạc Tuyết thúc ngựa tiến lên hỏi “Tại sao chàng chưa đi bắt linh hồ kia?”

Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Ta đang đợi nàng, khu vực săn bắn này rất nguy hiểm. Ta không muốn nàng gặp chuyện không may, những việc khác chỉ là chuyện nhỏ.”

Khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết ửng hồng nói “Chàng thật dẻo miệng, chàng mau đi săn đi, bên cạnh thiếp có Bạch Chỉ Bạch Đinh âm thầm bảo hộ rồi, sẽ không có việc gì đâu. Thiếp cũng không muốn linh hồ bị Tấn vương bắt được. Thiếp rất có hứng thú với linh hồ kia, cũng muốn có nó trong tay.”

Dự vương nói “Nàng thích sao?”

Bàng Lạc Tuyết gật đầu “Đúng vậy, thiếp rất thích.”

“Vậy ta bắt nó để tặng nàng. Nàng chờ ta, nhớ phải bảo vệ tốt chính mình.” Dự vương thúc ngựa vừa chạy như bay vừa nói vọng lại.

Bàng Lạc Tuyết nói “Chàng cũng phải cẩn thận một chút, Tấn vương cũng không phải hạng người hiền lành.”

Dự vương quay đầu mỉm cười, Bàng Lạc Tuyết cũng thật nhẹ dạ. Có điều được mỹ nhân quan tâm, nên Dự vương càng háo hức .

Dự vương mới vừa đi khỏi, Bạch Quân Nhược và tướng quân Nam Cung chạy theo đi lên.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói “Hai vị thật trùng hợp đi ngang qua đây sao?”

Bạch Quân Nhược mặt dày nói “Đúng vậy.”

Khoé miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên, thật sự không có cách nào để hình dung vẻ mặt Bạch Quân Nhược lúc này.

Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía tướng quân Nam Cung, chỉ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ. Giống như lúc nhỏ, tướng quân Nam Cung không biết lừa gạt ai bao giờ. Bàng Lạc Tuyết biết bọn họ có ý tốt nhưng nàng không muốn nợ họ quá nhiều.

“Ca ca Nam Cung, huynh yên tâm, Tuyết nhi không có việc gì.” Bàng Lạc Tuyết mềm mỏng nói.

Tướng quân Nam Cung nghe thấy Bàng Lạc Tuyết gọi tên mình giống như trước đây, hài lòng cười nói “Tuyết nhi cẩn thận, ở đây có không ít mãnh thú, nên nàng hãy đi cùng ta là tốt nhất.”

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, nàng có nhiều việc cần phải làm.

“Bàng Lạc Vũ đâu?” Bàng Lạc Tuyết xem xét.

Bạch Chỉ, Bạch Đinh từ trong bóng tối bước ra, Bạch Chỉ nói “Bái kiến tiểu thư.”

Bàng Lạc Tuyết hỏi “Ta nói các ngươi theo dõi Bàng Lạc Vũ, vậy hiện tại nàng ta ở đâu?”

Bạch Chỉ nói “Nô tỳ phát hiện nha hoàn bên cạnh Nghi quý phi cầm cung tên giết người hầu bên cạnh đại tiểu thư, ngựa cũng bị khiếp sợ nên chạy theo hướng trong rừng.”

Bàng Lạc Tuyết cảm thấy tình hình không tốt, không ngờ Nghi quý phi độc ác như thế, muốn nhanh chóng xử Bàng Lạc Vũ vào chỗ chết.

“Các ngươi mau dẫn ta đi.” Bàng Lạc Tuyết sốt ruột.

Bạch Quân Nhược nhàn nhạt nói “Đại tiểu thư kia cũng không có gì tốt, nàng ta còn muốn giết nàng thì nàng đi tìm nàng ấy làm gì.” Bạch Quân Nhược không biết Bàng Lạc Vũ và Bàng Lạc Tuyết có mâu thuẫn gì, nhưng hắn nhìn ra được Bàng Lạc Vũ là loại người độc ác, chắc cũng đối xử với Bàng Lạc Tuyết không tốt lắm.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược nói “Ta biết, nhưng nàng ta vẫn còn rất hữu dụng, nên hiện tại nàng ta không thể chết.”

Nói xong, nhìn Bạch Chỉ, liếc mắt một cái hướng trong rừng chạy đi.

Nam Cung vội vàng theo sau, Bạch Quân Nhược nhìn bóng lưng Bàng Lạc Tuyết nhíu mày. Hắn càng lúc càng không hiểu nha đầu này muốn gì .

Trong rừng sâu.

Tinh thần Bàng Lạc Vũ lập tức suy sụp , mồ hôi trên người nàng ngày càng nhiều, nó như một liều thuốc, bắt dính vào da thịt nàng. Thân nhiệt ngày càng cao, mà những thứ đồ linh tinh trên người nàng ngày càng nặng. Lúc này nàng cũng còn chưa phát hiện ra cái chết ngày càng đến gần.

Truyện chỉ được đăng tại Die nd da nl e q uu ydo n,

Hương vị phảng phất từ người nàng toả ra khiến các loại côn trùng, rắn rết, chuột kiến chậm rãi tới gần Bàng Lạc Vũ, thậm chí có vài loài côn trùng trèo lên chân ngựa, bò trên người nàng. Bàng Lạc Vũ sợ hãi, hét lên” Cứu mạng, cứu mạng.” Miệng nàng kêu to còn tay nàng cố tình phủi những con sâu bọ ra khỏi người mình.

Theo động tác của Bàng Lạc Vũ, sâu rơi trên mặt đất. Thế nhưng thân nhiệt tăng lên lại làm hương toả ra.

Xa xa truyền đến tiếng rống giận dữ của sư tử và hổ báo, máu Bàng Lạc Vũ như đông lạnh. Chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở chỗ này sao? Nàng không muốn, nàng còn chưa có trả thù Bàng Lạc Tuyết, còn chưa đạt được mơ ước làm Tấn vương phi, mà lại chết ở nơi này sao? Nàng không thể chết. Nghĩ vậy, Bàng Lạc Vũ bắt đầu dùng sức đá vào thân ngựa, nàng muốn chạy thoát khỏi nơi này nhưng con ngựa này cũng thật vô dụng. Vừa nghe thấy tiếng hổ gầm rú, chân ngựa cũng bắt đầu run rẩy, đứng im không dám động đậy.

Bàng Lạc Vũ sợ hãi cực độ, bởi vì nàng nghe thấy tiếng hổ rống càng ngày càng gần.

Thân ngựa sụp xuống khiến Bàng Lạc Vũ cũng bị ngã xuống. Nàng bất chấp, bỏ cả ngựa mà chạy trối chết.

Bàng Lạc Tuyết chạy theo hướng Bạch Chỉ nói. Lúc nàng chạy đến, con ngựa đã bị dã thú ăn sạch sẽ, chỉ còn lại khung xương trắng hếu, vừa thấy thật kinh sợ vô cùng. Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, thầm nghĩ” Chẳng lẽ nàng đã chậm một bước, Bàng Lạc Vũ đã chết?”

Lúc này Bạch Chỉ nói” Tiểu thư, nàng hãy nhìn trên mặt đất.”

Bàng Lạc Tuyết vội cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất chi chít rất nhiều loại xà trùng, chuột kiến. Chúng nó đang tiến về phía nàng với khí thế dũng mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.