Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 157: Chương 157




Trên mặt đất rắn, côn trùng, chuột, kiến từ bụi rậm tiến dần lên phía trước, Bàng Lạc Tuyết kêu lên một tiếng không ổn, vội vàng chạy về phía trước.

Quả nhiên cách đó không xa có tiếng hổ gầm truyền đến, Bàng Lạc Vũ che mặt, lùi về phía sau, trên người hương vị nồng nặc, mọi người ở đây đều ngửi thấy, cũng đã ý thức được là trên người Bàng Lạc Vũ nhất định có gì đó không tầm thường..

Quả nhiên Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy trên người của Bàng Lạc Vũ toàn sâu bọ, trên mặt cũng đã có vết máu, còn có không ít kiến bọ bị dính trên mặt Bàng Lạc Vũ.

Một con hổ cúi xuống nhìn Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Vũ trừng lớn hai mắt, hổ gầm rú, há miệng, mùi gay từ miệng hổ làm cho nàng ta sợ đến không chớp mắt, hôn mê bất tỉnh, rắn độc bò lên thân thể Bàng Lạc Vũ..

Con hổ cũng không kiên nhẫn, dọa chạy không ít người, ngay khi hổ muốn cắn Bàng Lạc Vũ thì một cây ngân châm từ phía trong tay của Bàng Lạc Tuyết phóng về nó, trong nháy mắt con hổ liền ngã xuống.

Bạch Quân Nhược hơi nhíu mày, Bàng Lạc Tuyết này ngược lại có chút bản lĩnh.

Bàng Lạc Tuyết muốn tiến lên, Nam Cung tiến lên phía trước nói “Khoan đã Tuyết nhi, để ta lên trước.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt kiên trì của Nam Cung, cũng không có nói gì thêm mà đứng ở nơi đó chờ.

Nam Cung tiến lên đá một cước vào con hổ đang nằm trên mặt đất, thấy nó không tỉnh mới yên tâm.

Bàng Lạc Vũ, khắp người đầy kiến, đã không còn bị hổ uy hiếp, nhìn những thứ trên người nàng ta không có chút kiêng kỵ gì, Nam Cung nhíu mày nhìn Bàng Lạc Vũ không có nửa phần thương hương tiếc ngọc.

“Qua đây đi, trên mặt của nàng ta đầy sâu bọ, Tuyết nhi. Ta sợ nàng sẽ sợ.” Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết từng li từng tí rồi nói.

Bạch Quân Nhược nói “Không biết đại tiểu thư Bàng gia không biết thoa loại hương phấn gì lại thu hút sâu bọ đến thế.”

Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng nói “Không có gì, có bộ dạng gì mà ta chưa từng thấy qua, bộ dạng của nàng ta cũng không có cái gì đáng sợ.”

Bàng Lạc Tuyết cầm một lọ dược thuốc đổ trên người của Bàng Lạc Vũ. Sâu bọ trên người Bàng Lạc Vũ lập tức tản ra.

Bàng Lạc Tuyết nói với tướng quân Nam Cung “Nam Cung ca ca, con hổ này huynh có thể đưa cho hoàng thượng, chắc hẳn cũng đủ làm một bộ áo choàng da hổ cho hoàng thượng.”

Nam Cung cau mày nói “Không có việc gì, tí nữa huynh đi săn.”

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu nói “Con hổ lớn như vậy, khẳng định Tuyết nhi không thể bắt được, Tuyết nhi không muốn vô duyên vô cớ nhận lấy lợi lộc từ người khác.”

Bạch Quân Nhược ở bên cạnh ghen tị nói “Tuyết nhi chính là thiên vị, ta không gặp được chuyện tốt như vậy”

Nói rồi thở dài.

Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, liếc mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Quân Nhược, bất đắc dĩ nói “Quân Nhược, bản lĩnh của huynh ta biết. Đừng có ở đây tác quái.”

Máu trên mặt Bàng Lạc Vũ đã đọng lại.

Bàng Lạc Tuyết nhìn mặt của Bàng Lạc Vũ, đột nhiên ấn vào huyệt đạo của nàng ta, Bàng Lạc Vũ hừ lên một tiếng liền tỉnh. Nhìn mọi người mê man nói “Tuyết nhi, chuyện gì xảy ra với ta vậy?”

Bàng Lạc Tuyết thay đổi nét mặt lo lắng thông cảm nói “Tỷ tỷ, tỷ không nhớ gì sao?”

Bàng Lạc Vũ đột nhiên nghĩ đến con ngựa bị mình vứt bỏ. Chạy tới dây, những thứ ghê tởm này vẫn cứ bám lấy mình, Bàng Lạc Vũ cuối cùng cũng nghĩ đến hổ muốn ăn thịt mình, khi nó há miệng làm mình bị dọa sợ.

Bàng Lạc Vũ chống mình đứng lên, trên mặt vết thương vẫn còn đau, Bàng Lạc Vũ nhớ ra chuyện gì đó, cầm lấy tay của Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết nhi, Tuyết nhi. Cho ta cái gương, cho ta cái gương.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn khuôn mặt đã bị hủy dung của Bàng Lạc Vũ liền nói “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không nên nhìn.”

Bàng Lạc Vũ đẩy Bàng Lạc Tuyết, giãy giụa đứng lên, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Nhanh lên đi, đưa cho ta nhanh lên, nhanh lên một chút, cho ta, mặt của ta, mặt của ta nhất định là không có việc gì, ta nhất định không thể có việc gì, Tấn vương đâu? Tấn vương đâu? Vương gia nếu thấy cái mặt này của ta nhất định sẽ không muốn ta, Tuyết nhi, nhanh mang gương cho ta.”

Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Vũ phát điên nhíu mày, từ trong ngực lấy ra một cái gương bát bảo lưu ly vứt xuống cho Bàng Lạc Vũ, chán ghét âm thanh huyên náo của nàng ta.

Bàng Lạc Vũ nhận lấy cái gương, nhìn vào mặt mình, toàn thân ngẩn ra, trong gương thấy trên mặt đầy những vết thương nhỏ, máu trên mặt còn dính thi thể của sâu bọ, cả khuôn mặt đã không thể nhìn ra hình dạng, Bàng Lạc Vũ ném gương xuống mặt đất, gương lưu ly phát ra một tiếng thanh thúy.

Bàng Lạc Vũ ôm mặt lẩm bẩm “Không, không có khả năng, sẽ không, sẽ không.” Nói xong liền phát điên chạy về phía trước.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nhìn Bạch Quân Nhược “Nàng ta đã bị như vậy rồi, huynh còn kích thích nàng ta?”

Bạch Quân Nhược nhún vai nói “Ta thấy nàng ta làm cho muội đau, nàng ta muốn nhìn khuôn mặt trở thành hình dạng gì, ta tác thành cho nàng ta, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết.”

Bàng Lạc Tuyết thở dài nói “Bạch Chỉ, ngươi đi theo nàng, thay y phục trên người nàng ta.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Ngươi cảm thấy y phục của nàng ta có vấn đề?” Bạch Quân Nhược cũng không phải là đồ ngốc.

Bàng Lạc Tuyết nhìn phương hướng mà Bàng Lạc Vũ phát điên chạy băng băng nói “Đây là đương nhiên, nàng ta cũng không nghĩ ra chính mẹ chồng tương lai của mình lại có lòng tốt chuẩn bị y phục cho nàng ta, không muốn tính mạng của nàng ta coi như là nhân từ rồi. Có trách thì trách nàng ta si tâm vọng tưởng mà thôi.”

“Không, ta nhìn chưa chắc vậy.” Bạch Quân Nhược nói.

“Hả? Không biết Bạch công tử có cao kiến gì?” Bàng Lạc Tuyết và tướng quân Nam Cung đều hướng ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Quân Nhược.

Bạch Quân Nhược phe phẩy cây quạt nói “Ta nhìn thấy giữa bọn họ thật xứng. Nữ xấu xa với nam cặn bã trái lại rất đẹp đôi.”

Bàng Lạc Tuyết nghĩ đến hai người đó đứng chung một chỗ, nham hiểm cười cười.

Thấy Bạch Chỉ đã đi rất lâu, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nói với Bạch Đinh “Bạch Đinh, ngươi đi xem, vội vàng bay lên trên cây quan sát, đuổi theo đi.”

Bàng Lạc Tuyết nói với tướng quân Nam Cung “Không biết Nam Cung ca ca có thể giúp muội bắt con thỏ hay con cáo gì đó, tốt nhất là còn sống.” Bàng Lạc Tuyết muốn đưa cho hoàng hậu thứ gì đó, hiện tại Bạch Chỉ Bạch Dinh đuổi theo Bàng Lạc Vũ, trong lúc nhất thời chính mình lại không có thời gian đi săn.

“Chuyện này có đáng gì, muội ở đây chờ ta một chút, ta lập tức trở về liền, phiền Bạch công tử chiếu cố Tuyết nhi một chút.”

Bạch Quân Nhược nói “Đương nhiên, tướng quân Nam Cung làm theo ý mình đi, ta bảo đảm sẽ chiếu cố Bàng Lạc Tuyết thật tốt.”

Tướng quân Nam Cung xoay người lên ngựa, đi giúp Bàng Lạc Tuyết săn con mồi.

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nhìn tướng quân Nam Cung, chờ hắn đi một lúc, nụ cười trên mặt của Bàng Lạc Tuyết lại tắt, xoay người lên ngựa đi về hướng đi của Bạch Chỉ.

Bạch Quân Nhược vội vàng đuổi kịp, hắn phải bảo vệ nàng thật tốt.

“Tuyết nhi, nàng là cố ý để tướng quân Nam Cung đi phải không?” Bạch Quân Nhược hỏi.

Bàng Lạc Tuyết cười nói “Quân Nhược, huynh đa tâm rồi, không thể nào. Huynh cũng muốn săn bắn, huynh nên đi nhanh lên thôi. Không cần lo lắng cho ta.”

Bạch Quân Nhược nhìn ra Bàng Lạc Tuyết đang cố tình lảng tránh, không vạch trần nàng, đành phải nói “Làm thế nào đây, nhưng ta lại bị người khác ủy thác, tướng quân Nam Cung coi trọng tại hạ, tại hạ nhất định phải đi theo nàng, bảo đảm an toàn của nàng.”

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nàng muốn tướng quân Nam Cung đi là có nguyên nhân, dù sao nàng cũng không muốn cho hắn biết quá nhiều sự tình, không vì cái gì khác, Nam Cung là thần tử trung thành của hoàng đế, nàng cũng không muốn đánh vỡ cục diện này, cho nên mới mở miệng nói Nam Cung ca ca đi giúp nàng bắt con mồi, bằng không với thủ đoạn, tài nghệ của nàng con mồi gì mà bắt không được.

Chỉ là cái tên Bạch Quân Nhược ở trước mặt này có chút phiền phức.

Bàng Lạc Tuyết nhìn dấu vết lưu lại của Bạch Chỉ đuổi lên tới vách núi, nhìn dấu vết bên vách núi, âm thầm kinh hãi nói “Không phải Bàng Lạc Vũ trượt chân ngã chết rồi chứ, trái lại tiện nghi cho Nghi quý phi.”

Bàng Lạc Tuyết đi tới vách núi, Bạch Quân Nhược vội vàng tiến lên nói “Cẩn thận, đất núi ở đây dễ dàng bị trượt ngã, sợ là Bàng Lạc Vũ và nha đầu của nàng đều bị ngã xuống.”

“Không có khả năng, Bàng Lạc Vũ có chết thì thôi, Bạch Chỉ nàng ấy không thể có việc gì.” Bàng Lạc Tuyết khăng khăng muốn tiến lên phía trước nhìn xuống.

Bạch Quân Nhược thấy không lay chuyển được nàng bèn ổn định thân thể mình, cẩn thận từng li từng tí đỡ Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy vách núi cũng không quá cao, với độ cao này nếu Bàng Lạc Vũ có té xuống, không chết cũng phải tàn phế.

Bạch Đinh cầm một bó dây bện thành dây thừng trở về, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết liền nói “Tiểu thư, đại tiểu thư trượt chân té xuống, Bạch Chỉ đi xuống phía dưới, ta muốn kéo nàng lên.”

“Bạch Chỉ đâu? Bạch Chỉ có sao không?” Bàng Lạc Tuyết thốt ra.

Trong lòng Bạch Đinh xẹt qua một tia âm áp gợn sóng, an ủi Bàng Lạc Tuyết “Tiểu thư yên tâm, Bạch Chỉ là người tập võ, với độ cao này không làm khó được chúng ta.”

Bàng Lạc Tuyết lúc này mới yên tâm.

Bạch Đinh thả dây thừng xuống phái dưới vách núi, rồi hô lên hai tiếng, chỉ sau chốc lát, thân thể liền lắc lư, Bạch Đinh lập tức bắt đầu kéo dây lên.

Bàng Lạc Tuyết muốn tiến lên giúp, Bạch Quân Nhược đẩy nàng qua một bên, nhanh tay nắm lấy dây thừng trên tay của Bạch Đinh, lập tức Bạch Đinh cảm giác dễ dàng hơn rất nhiều.

Chỉ sau chốc lát, dưới vách núi Bạch Chỉ nắm lấy dây thừng phi người đi lên, lại giúp kéo dây thừng, phía dưới cột chặt Bàng Lạc Vũ bị té xỉu.

Bàng Lạc Tuyết nhận lấy Bàng Lạc Vũ, nhìn y phục trên người nàng ta đã bị rách nát, lúc này cũng không giúp nàng ta đổi nữa.

Bạch Chỉ quỳ trên mặt đất nói “Tiểu thư, là thuộc hạ làm việc tất trách, không có đuổi kịp đại tiểu thư, làm hại nàng ta rơi xuống vách núi.”

Bàng Lạc Tuyết đỡ Bạch Chỉ đứng dậy nói “Ngươi không sao là tốt rồi, cũng không quản được nàng ta, là mẹ chồng tương lai của nàng ta muốn cho nàng ta chết, ai cũng không giúp được nàng ấy.”

Bạch Chỉ mở to hai con mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, không ngờ nhị tiểu thư lại không trách phạt nàng.

Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Vũ nói “Bàng Lạc Vũ chết hay chưa?”

Bạch Chỉ tiến lên phía trước nói “Bẩm tiểu thư, cũng chưa có chết, đại tiểu thư không chết, thế nhưng, thế nhưng.”

“Nhưng cái gì?” Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Bạch Chỉ nói “Thưa tiểu thư, đại tiểu thư sợ là bị tàn phế.” Vẻ mặt bối rối liền nói.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ miệng nhếch lên nói “À? Làm sao vậy, vì sao nàng ta lại bị tàn phế, coi như có rớt xuống từ vách núi cũng sẽ không bị tàn phế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.