Thái độ của hoàng hậu khiến Triệu Chính Dương kinh hãi.
“Mẫu hậu bớt giận.”
Hoàng hậu mạnh mẽ vỗ tay trên bàn “Bớt giận sao? Con nhìn xem mình đã làm ra chuyện tốt gì. Tuyết Nhi chịu gả cho con, đó là phúc phần mà đời trước con đã tu luyện mới có, đã không biết cảm ơn, ngày đầu tiên tân hôn lại khiến Vương Phi tức khí. Con , con, con, con xem con có cái gì tốt?”
Hoàng hậu tỏ vẻ bất lực, dáng vẻ tức giận nói không nên lời khiến Bàng Lạc Tuyết cũng sợ hết hồn.
“Mẫu hậu, người đang mang thai, tuyệt đối không thể nổi giận.” Bàng Lạc Tuyết tiến lên đỡ hoàng hậu.
Nhược Phương bưng tới một chén trà, Triệu Chính Dương đón nhận.
“Mẫu hậu, kính xin người hạ hoả, hài nhi biết sai rồi.”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương một cái, lại kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: “Tuyết Nhi cũng đừng chấp nhặt với hắn. Đứa bé này bình thường cũng không phải như vậy.”
“Nhi thần hiểu, mẫu hậu, mong mẫu hậu hạ hoả, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.” Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết. Mẫu hậu đã nhận trà của hắn cũng xem như là đã tha thứ cho hắn.
Hoàng hậu liếc mắt ra hiệu cho Nhược Phương, Nhược Phương gật gù.
“Lại đây Tuyết Nhi, đây là lễ vật của mẫu hậu tặng con.” Hoàng hậu cười híp mắt cầm chiếc hộp mở ra.
“Đây là lễ vật lúc ta được gả tới đây, Hoàng thái hậu đã tặng ta. Hôm nay ta tặng lại cho các con hi vọng sau này sẽ có nhiều tôn tử.”
“Tạ mẫu hậu!”
Hoàng hậu lại kéo tay Bàng Lạc Tuyết, chân tình trò chuyện một hồi, sau đó mới thả đi.
Lại nói hoàng đế Đông Tần ngay cả mặt ,mũi cũng chưa từng thấy xuất hiện, mà hoàng hậu cũng không thèm để ý, Bàng Lạc Tuyết lại càng không thèm để ý.
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng cho mời công chúa Tuyết Nhi, không phải Dự Vương.” Vương công công – thân tín bên cạnh hoàng đế tâu rằng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu một chút, hẳn nàng đã sớm biết chuyện này.
“Không biết hoàng thượng triệu kiến Tuyết Nhi làm gì?” Hoàng hậu hỏi.
“Tâu hoàng hậu nương nương, tâm tư hoàng thượng sâu kín, nô tài không thể đoán ra.”
Hoàng hậu cười cợt, hiển nhiên là nàng không có ý định tin tưởng những chuyện ma quỷ do hắn nói ra.
“Thật sao? Bổn cung còn tưởng rằng công công biết chút gì mà không muốn nói với ta.”
Vương công công vội vàng quỳ trên mặt đất nói: “Sao nô tài dám như vậy? Ngày hôm nay Vương Phi tiến cung, chắc hoàng thượng có việc cần sắp xếp. Nói không chừng chắc là muốn ban thưởng gì. Hoàng hậu nương nương, ngài cũng đừng làm khó dễ tiểu nhân.” Vương công công cười khổ nói.
“Mẫu hậu, nhi thần thấy hôm nay tiến cung vẫn chưa thỉnh an hoàng thượng, sợ hoàng thượng sẽ trách cứ nhi thần, cho nên cũng muốn đi theo Vương công công một chuyến.” Bàng Lạc Tuyết nói đỡ giúp Vương công công đổi chủ đề.
“Tuyết Nhi, vậy con đi nhanh về nhanh.” Hoàng hậu nói.
Triệu Chính Dương nhìn bóng dáng Bàng Lạc Tuyết rời đi, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm xấu.
“Mẫu hậu, rốt cuộc phụ hoàng có ý gì?” Triệu Chính Dương hỏi.
“Con còn có mặt mũi hỏi ta, khó khăn biết bao mới cưới được một nữ nhân tốt như Tuyết Nhi mà cuối cùng lại chỉ vì một hạ nhân mà bắt nạt nàng. Nếu ta là nữ tử, ta cũng không muốn nhìn mặt con nữa.”
Triệu Chính Dương lúng túng : “Mẫu hậu, nhi thần biết, nhưng Chu ma ma lớn tuổi như vậy, làm sao có thể. . .”
“Câm miệng! Mẫu hậu dạy con thế nào, mẫu hậu nói thế nào? Ta thấy tốt nhất là nên đuổi Chu ma ma đi đi nếu như không muốn Tuyết nhi tiếp tục lạnh lùng với con. Một nô tài không nể mặt chủ tử thì giữ lại có ích gì.” Hoàng hậu nói.
“Nương nương, dù sao Chu ma ma cũng là nhũ mẫu của vương gia. Nếu thật sự đuổi nàng đi thì chỉ sợ lão bà lại nói bậy, làm ảnh hưởng đến danh tiếng Vương gia thậm chí làm bại hoại đến vương phi.” Nhược Phương cô cô nói.
“Vậy thì Bổn cung sẽ có cách khiến lão không còn mở miệng được nữa.” Hoàng hậu đúng là hoàng hậu, thủ đoạn quyết đoán tàn độc, không phải người bình thường ai cũng có thể làm.
“Mẫu hậu, dù nói thế nào Chu ma ma cũng là nhũ mẫu của nhi thần, nếu xảy ra chuyện gì, trong lòng nhi thần rất bất an.”
Hoàng hậu phủi tay tránh xa Triệu Chính Dương một chút, trong lòng thầm nghĩ chỉ tiếc mài sắt không nên kim (ý nói dạy dỗ một người nhưng hắn lại không theo như ý mình muốn).
“Được rồi! Làm sao mà con có lòng dạ mềm yếu đến như thế?” Hoàng hậu chỉ vào Triệu Chính Dương nói.
Triệu Chính Dương cúi đầu, thế nhưng khuôn mặt quật cường tỏ vẻ không khuất phục.
Trong khi đó ở một nơi khác, trong lòng Vương công công oán thầm nói : “Bàng Lạc Tuyết, ngươi thực sự tài tình.”
“Hoàng cung lạnh lẽo như thế này mà lại có ****Sóc***Là****Ta****lquanh năm có hoa nở đẹp dị thường.” Bàng Lạc Tuyết nhìn một cây hoa cúc nở rộ nói.
“Vương Phi nói rất đúng, Vũ Dương nương nương rất yêu hoa cúc. Vì thế, bệ hạ dặn dò, ngự hoa viên này chỉ trồng hoa cúc này thôi.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn quanh bốn phía, trong cung đâu đâu cũng có lính cận vệ. Toàn hoa viên thật thanh khiết thoát tục, hoa cúc kiêu ngạo nở rộ. Mùa thu cả hoa viên đều bao bọc bởi màu vàng, thậm chí dưới mặt đất cũng rải rác xác hoa cúc. Từ trên hoàng thành nhìn xuống là một mảnh vàng rực rỡ tráng lệ, thật giống như các loại hoa khác đều bại trận chỉ có mình hoa cúc chiếm cứ lấy địa phương huy hoàng này, trở thành vật cưng yêu quý trong cả hoàng cung cao quý.
“Đây được coi là thịnh sủng.” Bàng Lạc Tuyết trào phúng nói.
“Thực sự là trùng hợp khi gặp được vương phi ở đây” Vũ Dương công chúa đột nhiên xuất hiện nói.
“Đúng đấy, thật là trùng hợp, sao hôm nay nương nương lại chưng diện một thân lộng lẫy như vậy?”
Bàng Lạc Tuyết cẩn thận liếc nhìn trang phục trên người Vũ Dương, giống như nàng đã có chuẩn bị từ trước.
Mới nhìn thoáng qua, quả thật trang phục trên người Vũ Dương công chúa khá tỉ mỉ, quần liễu màu nhạt nạm chỉ bạc giới hạn, mạn sa thủy phù sắc ôm lấy eo nhỏ, vạt áo Phù Dung thướt tha mang đủ sắc thái Tử La Lan quanh quần dài. Môi ngậm lấy ý cười, đôi linh châu thanh xuân hiện ra bóng loáng như châu ngọc, ánh mắt trong suốt giống như băng tan dưới khe suối không nhiễm cát bụi thế gian. Lông mi nhỏ dài mà dày đặc, hơi nhếch lên như quạt hương bồ, lại đưa tay chỉ trỏ khéo léo. Nơi ống tay áo còn thêu hoa lan thanh nhã được gọt tỉa gọn gàng, bờ môi cong cong hiện ra óng ánh màu sắc, vành tai như mang theo trân bảo màu lam nhạt, vừa mềm mại lại phong tình, mọi thứ như đang nhảy múa trước mắt nàng. Quần yên sa có thêu hoa mai bách thủy, áo khoác màu lam nhạt thêu gấm Ngọc Lan cùng áo phi điệp bên ngoài, bên trong lại phối thêm vòng đai quấn ngực màu hồng nhạt, ống tay thêu hoa văn hồ điệp tinh xảo, trước ngực còn có vạt áo thêu vài tia viền hoa. Làn váy một tầng đạm bạc như thanh vũ quyên sa, eo còn có đai lưng màu vàng, quý khí mà có vẻ tư thái yểu điệu. Cảnh vật trước mặt lẳng lặng như thông linh Bảo Ngọc, lại thêm một phần thanh nhã. Đôi hoa tai ngân nga lên một tiếng vang, lại có một nhánh ngân trâm đính kèm trên mái tóc đen nhánh, trên trâm Liễu Diệp còn có đính một đóa Ngọc Lan trông có vẻ thanh tân mỹ lệ, trang nhã đến cực điểm. Đôi lông mày nhẹ nhàng nhếch lên, bờ môi anh đào trong sáng dịu dàng nhấp nháy, cả người nàng toả ra cỗ khí phong tình, thanh tú mà không mất đi từng tia quyến rũ, toả ra quý khí, đẹp tuyệt trần không nhiễm khói bụi chẳng khác nào tiên tử đang lạc xuống cõi phàm trần. Nàng vung lên tay ngọc thanh nhã mà có khí chất, sợi tơ màu nâu đậm trên vải thêu tinh xảo, sắc hồng miêu tả từng đoá hoa mai nở rộ, từ làn váy kéo dài tới eo nhỏ là một đai lưng màu tím huyền diệu thắt chặt lấy eo nhỏ của nàng khiến nàng hiện ra tư thái yểu điệu, lại thanh nhã không mất đi cảm giác hào hoa phú quý. Bên ngoài lại khoác một chiếc khăn lụa mỏng màu tím, nhất cử nhất động đều có cảm giác lưu động không rời.