“Nương nương thật có nhã hứng.”
Bàng Lạc Tuyết hành lễ.
“Tân nương chính là tân nương, nhìn trang phục của Dự Vương phi hôm nay rất thích hợp, chỉ sợ là Vương phi lại không nghĩ như vậy.”
Vũ Dương thuận tay hái một đóa hoa, cài lên tóc mình.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết hơi trầm xuống, Vũ Dương nhìn Vương công công.
“Vương công công muốn đưa Vương phi đi đâu?”
Vương công công lập tức hành lễ: “Nương nương, hoàng thượng muốn gặp Vương phi.”
“Ah, vậy cũng tốt, Bổn cung có chuyện muốn nói với công chúa, công chúa sẽ không quên ước định của chúng ta chứ?”
Vũ Dương vừa nói vừa nhìn phản ứng của Vương công công, quả nhiên khi nghe được hai chữ “ước định” này, lỗ tai hắn khẽ động.
Bàng Lạc Tuyết cũng nhìn thấy, xem ra Vương công công này không thể giữ lại được rồi.
“Nương nương yên tâm, Tuyết nhi nhớ kỹ, ta thấy nương nương đã mang đàn cổ tới rồi, xem ra hôm nay Tuyết nhi không thể cứ thế mà đi được rồi.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn đàn cổ bên trong đình nói.
“Đương nhiên rồi.”
Vũ Dương nói.
Vương công công nhìn Vũ Dương nói: “Nương nương, hoàng thượng vẫn đang chờ Vương phi.”
Vũ Dương biết hoàng đế chắc chắn sẽ không dám làm quá lên, nàng tỏ vẻ được sủng ái mà kiêu ngạo như trước nói: “Hoàng thượng muốn gặp con dâu của mình, chuyện này cũng không gấp. Công công cứ về trước báo với hoàng thượng đi.”
Vương công công biết Vũ Dương nương nương không phải người có thể đụng đến, hiện tại hắn cũng phải hầu hạ nàng thật tốt, thật là muốn cái mạng già này của hắn rồi.
“Nương nương nói gì vậy, trong cung này ai mà không biết nương nương độc chiếm thánh sủng, lão nô làm sao dám đối nghịch với nương nương.”
Vương công công cười khổ nói.
Vũ Dương đắc ý nhấc cằm nói: “Ngươi biết là tốt rồi!”
Vương công công cũng không còn cách nào: “Vậy lão nô đi trước nói với bệ hạ một tiếng.”
Bàng Lạc Tuyết áy náy nhìn Vương công công, tỏ vẻ mình cũng bất đắc dĩ. Rõ ràng là Vũ Dương muốn gây khó dễ.
Vương công công thở dài, Vũ Dương nương nương này không dễ chơi, Dự Vương phi vẫn là tự cầu phúc đi.
Vương công công rời đi.
Gương mặt Vũ Dương vốn đang cười giờ đây giống như là tảng băng đang rạn nứt: “Lão già này, hắn thật sự cho rằng ta không biết hắn đang nghĩ gì hay sao.
“Xuỵt!”
Bàng Lạc Tuyết ra hiệu. Phía sau vườn hoa tươi tốt có một góc áo choàng màu xanh nhạt như ẩn như hiện.
“Cẩn thận. Tai vách mạch rừng.”
Vũ Dương gật đầu.
“Nghe nói nhị tiểu thư Bàng gia đàn rất hay, không biết Bổn cung có diễm phúc được nghe một chút hay không.”
Bàng Lạc Tuyết nhu thuận nói “Đương nhiên, nhi thần tuân mệnh. Chỉ là bệ hạ đang đợi nhi thần trong cung, nương nương, hay là nhi thần tới gặp hoàng thượng trước, sau đó sẽ tới đánh đàn cho người nghe được không.”
“To gan!”
Vũ Dương trừng mắt.
“Bổn cung muốn ngươi lập tức gảy đàn.”
Bàng Lạc Tuyết ủy ủy khuất khuất nói: “Vâng. Vũ Dương nương nương.”
Bàng Lạc Tuyết đến bên trong đình, phía trên trà còn bốc hơi nóng.
Vũ Dương cầm khăn che miệng một chút nói: “Cũng may là ngươi cẩn thận tỉ mỉ. Biết tên hoạn quan kia vẫn chưa đi.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Muốn làm hồ ly, trước tiên phải giấu đuôi đi, Vương công công đã sơ suất rồi.”
Vũ Dương thật sự thoải mái. “Trang phục của ta hôm nay cũng có chỗ dùng.”
“Ah?”
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Vũ Dương nói: “Nương nương có gì phân phó?”
Vũ Dương gật đầu ra hiệu cho nha hoàn nói: “Dẫn người tới đây.”
Bàn tay đang đặt trên dây đàn của Bàng Lạc Tuyết ngừng lại, nha hoàn Tiểu Nguyệt bên người Vũ Dương dẫn tới một người, tướng mạo không hề thua kém Vũ Dương mỹ nhân.
Chỉ tơ màu hồng đào thêu lên những đóa hoa mai nở rộ rực rỡ, từ làn váy thẳng đến thắt lưng, đai lưng tím huyền ôm chặt eo nhỏ, hiện ra tư thái yểu điệu, khiến người ta thấy được sự thanh nhã mà không mất đi vẻ hoa lệ, bên ngoài khoác sa y tím, nhất cử nhất động đều khiến sa y khẽ động, bên hông đeo một khối ngọc bội phỉ thúy, tăng thêm một phần khí độ nho nhã. Trên tay mang vòng ngọc màu trắng sữa, mái tóc dài dùng sợi tơ tử sắc cùng với với tơ bạch sắc búi lên tạo nên một kiểu tóc khá cầu kỳ, quả thực là xứng với mái tóc đen xinh đẹp này, trên tóc thoa chút tinh dầu hoa nhài, tỏa ra hương thơm mê người, búi tóc cài một cây trâm phỉ thúy, kiểu dáng độc đáo tựa như cành trúc Diệp Thanh, khiến cho người ta tưởng rằng nàng mang theo cành trúc xanh trên đầu, trên trán đeo lên một viên minh châu Nam Hải. Dùng chì đen vẽ nên chân mày lá liễu, càng tôn lên làn da trắng nõn, mịn màng, mắt phượng quyến rũ mê người, sóng mắt lưu chuyển quang hoa hiển tận, thoa lên chút phấn Yên Chi, làn da càng trở nên hồng hào trắng nõn, trên môi tùy tiện thoa chút son hồng, cả khuôn mặt toát lên vẻ đẹp rất riêng biệt.
“Dung mạo của cô gái này rất thanh tú.”
Bàng Lạc Tuyết nói
“Vậy thì mời công chúa đưa nàng tới tặng cho bệ hạ, dâng tặng mỹ nhân thanh tú đã qua tay Bổn cung, Hoàng Hậu sẽ niệm tình ngươi bị ta làm khó xử, chi bằng Vương phi làm người tốt đi.”
Vũ Dương cố ý nói lớn tiếng.
Phía sau bụi hoa,Vương công công lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, hóa ra là muốn tặng mỹ nhân cho hoàng đế, xem ra công chúa Vũ Dương cũng tốn không ít tâm tư, hừ, ta đi trước báo cho hoàng đế.
“Người đi rồi, nương nương có thể nói.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Vương công công lặng yên rời đi nói.
“Nói thật, lúc đầu ta không phục ngươi, thái tử ca ca nói ta đánh không lại ngươi, lúc đầu ta còn không tin nhưng bây giờ ta tin rồi.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Ta đi theo công chúa vì chúng ta không có xung đột lợi ích, huống chi, chúng ta còn có cùng chung một kẻ thù!”
“Đúng vậy!”
Hai nữ nhân nhìn nhau cười, kiều diễm giống như mạn đà la.(*)
(*) Hoa Mạn đà la: Hoa bỉ ngạn