Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 412: Chương 412: Ải thứ ba (1)




Bắt đầu ải thứ ba, nhóm đệ tử đã tách ra các phương hướng tự xông lên đỉnh núi.

Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng vừa tiến vào núi thì phát hiện, trước mặt các đệ tử đều bị một loại yêu thực dây leo căng ra cản đường.

Lực công kích của loại yêu thực này không mạnh, nhưng lực phòng ngự lại mạnh vô cùng, cực kỳ khó dây dưa, một khi bị quấn lấy thì cần tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát thân.

Dây leo của yêu thực không ngừng từ trong lòng đất mọc lên, tự động bện thành một tấm lưới ngăn ở chân núi.

Các đệ tử phía trước sử dụng đủ các loại thủ đoạn công kích, dùng linh lực chém giết, hỏa công, đóng băng... mặc dù có hiệu quả, nhưng tiến triển cũng rất chậm.

“Những yêu thực này thật khó dây dưa, ta tình nguyện gặp phải bầy ma thú giống như đợt xông quan năm ngoái, cho dù bị thương thì vẫn thoải mái hơn so với bị dây dưa đuổi không đi này.” Một đệ tử cũ oán giận nói.

“Đúng vậy! Đây mới chỉ là chân núi, còn không biết trên đỉnh núi sẽ gặp phải yêu thực kiểu gì nữa.”

“Chúng ta cùng nhau công kích một điểm đi, như vậy hẳn sẽ làm ít công to.” Có đệ tử lớn tiếng đề nghị với mọi người.

Những người khác cũng phát hiện công kích đơn độc quá chậm, vì vậy vội vàng đồng ý hợp tác.

Mặc dù lực phòng ngự của yêu thực rất mạnh, còn vô cùng khó dây dưa, nhưng thực lực của những đệ tử xông tới ải thứ ba đều không yếu, liên thủ công kích cùng một điểm, vẫn thành công phá được vòng vây.

Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng cũng không hành động đơn độc, mà liên thủ công kích với những đệ tử khác.

Đi không được bao xa, lại có từng bụi yêu thực không ngừng xuất hiện, hoặc là phòng ngự mạnh, hoặc là lực công kích mạnh, tốc độ lên núi của một đám đệ tử cũng chậm lại rõ ràng.

Nhưng mà mọi người cùng nhau liên thủ công kích một điểm, hiệu quả đúng là không tệ.

Ước chừng trôi qua một nửa thời gian, tất cả đệ tử liên thủ với nhau cũng đã sắp đi tới vị trí đỉnh núi.

Nhưng mọi người lại bị cảnh tượng xuất hiện trước mặt khiến cho sợ run phải dừng bước.

Chỉ thấy gần đỉnh núi, yêu thực rậm rạp chằng chịt không ngừng đung đưa, tiếng thét chói tai vang vọng trong núi rừng.

Mỗi một bụi yêu thực đều có tu vi Linh Vương, nếu gặp phải mấy bụi đơn lẻ, đệ tử còn có thể chém chết tại chỗ.

Nhưng bây giờ đưa mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy có đủ các loại yêu thực tầng tầng lớp lớp phập phồng đung đưa, căn bản đếm không hết, ước chừng phải có trên hai ngàn bụi cây.

Mà tổng số đệ tử xông tới ải thứ ba còn chưa tới ba trăm người, tính ra thì số lượng của yêu thực gần gấp mười lần số lượng người xông quan, cho dù là ba tên đệ tử có tu vi gần tới Linh Hoàng kia, một khi rơi vào bầy yêu thực đó, cũng chỉ có thể ngã xuống.

Nhiều kiến cắn chết voi, huống chi thực lực của mấy bụi yêu thực này cũng không yếu, còn là chủ chiến trường nơi đây, cho dù có thế nào cũng là đệ tử Hồng Phong ăn thiệt lớn.

Đừng nói là đệ tử đang xông quan vọt tới đỉnh núi, kể cả đám đệ tử Thánh viện đang xem bên ngoài cũng thán phục không thôi.

“Số lượng yêu thực này quá nhiều rồi đi, cho dù bọn họ có liên thủ xông lên, e là cũng khó mà qua được.”

“Liên thủ xông cùng một hướng cho dù có xông qua, cũng sẽ là tử thương vô số, còn không bằng tách nhau ra. Cửa ải này quá khó khăn.”

“Đúng vậy! Các ngươi phát hiện không, những yêu thực kia đều có linh trí, hàng trước toàn bộ đều là yêu thực loại dây leo có phòng ngự mạnh, tiếp đó là các loại yêu thực công kích, muốn đột phá tới đỉnh núi rất khó.”

“Cảm giác các cửa ải xông quan Hồng Phong lần này so với trước kia khó hơn rất nhiều! Hồi đó, cửa ải khó khăn cỡ này có khi đều là cửa ải cuối cùng, mà lúc này mới chỉ là cửa ải thứ ba đã xuất hiện rồi.”

“Không biết độ khó hai ải cuối cùng phía sau sẽ lớn cỡ nào, ta còn hoài nghi cuối cùng có thể còn lại đủ mười đệ tử để xông cửa ải cuối cùng hay không.”

“Xông quan của Hồng Phong đã khó như vậy rồi, thì xông quan của những đỉnh khác như chúng ta, e là cũng có độ khó còn gấp bội lần lúc trước.”

“Hầy! Xem bọn họ xông qua cửa ải này thế nào trước đã, nói không chừng còn có thể có đường tắt nào đó.”

“Hy vọng đi, cuối cùng cũng sẽ có người xông tới đỉnh núi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.