Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 169: Chương 169: Ăn ý




Mấy người Phong Thần nghe những tin tức mà mọi người ở tửu điếm bàn luận, đều chú tâm ghi nhớ.

Sau khi trở lại khách điếm, tin tức đám người Nhạc Vân Dương thăm dò được cũng không khác là mấy.

Nhạc Vân Dương mở miệng nói: “Không nghĩ tới chúng ta vừa mới nhận được nhiệm vụ, thì tòa cổ mộ kia đã có nhiều người nhớ thương như vậy.”

“Hiện tại tin tức về cổ mộ đã phai nhạt đi rất nhiều, chắc là phủ thành chủ đã âm thầm thao túng.” Hỏa Ly Nhã dừng lại một lúc, sau đó lại nói: “Nếu không chúng ta xuống tay từ phủ thành chủ thăm dò trước đi?”

Bây giờ nhìn lại thì thấy chuyện về cổ mộ không đơn giản như tưởng tượng, thúc thúc hắn giao nhiệm vụ này cho đệ tử Học viện Hoàng gia làm là có ý gì?

Nhạc Vân Dương ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi: “Xuống tay từ phủ thành chủ như thế nào? Lấy thân phận thái tử Văn Hỏa quốc của ngươi sao?”

Hỏa Ly Nhã nhướng mày: “Vị thiếu thành chủ kia trúng độc hôn mê, chỗ chúng ta có hai vị Linh Thực Sư hệ trị liệu, có lẽ đây là một cơ hội tốt.”

Thành Thanh Khâu tồn tại độc lập, cái thân phận thái tử Văn Hỏa quốc này của hắn có tác dụng không lớn.

“Những thế lực khác của thành Thanh Khâu cũng từng vào cổ mộ, chúng ta cũng có thể xuống tay từ chỗ bọn họ.” Tên nam tử mặt trẻ con trong đội ngũ lên tiếng đề nghị.

Phong Thần nghe xong lời mấy người nói, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Thanh Thiển: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một lúc nói: “Trước tiên chúng ta đi tìm một chút thực hư về cổ mộ, nếu quả thật có vấn đề gì, lại xuống tay với phủ thành chủ thành Thanh Khâu cũng không muộn.”

“Được, vậy cứ quyết định như vậy đi.” Phong Thần gật đầu, không chút nào đắn đo do dự.

Suy nghĩ của Ngu Thanh Thiển giống với hắn, sự ăn ý của bọn họ trong lúc này những người khác không thể so được.

Nghe được lời Ngu Thanh Thiển nói, những người khác đều ngẩn người, ngay sau đó phát hiện lúc trước bọn họ nghe được tin tức ở tửu điếm xong liền lập tức lâm vào một cái ngõ cụt.

Bọn họ đều cho rằng nếu thiếu thành chủ thành Thanh Khâu bị trúng độc ở trong cổ mộ, vậy thì khẳng định trong cổ mộ có cái gì đó bí ẩn, muốn thăm dò tin tức trong thành, nhưng không để ý đến chính cổ mộ, vốn là nhiệm vụ của bọn họ.

Không có ai phản đối, ngày hôm sau đoàn người lập tức chạy tới cổ mộ.

Dĩ nhiên hành động của bọn họ cũng đã dẫn tới sự chú ý của không ít thế lực trong thành Thanh Khâu, suy cho cùng dù bọn họ tiến hành mọi chuyện rất khiêm tốn cẩn thận nhưng cũng không che giấu được khí chất tao nhã tự thân, không thể không khiến người khác chú ý.

Chẳng qua bởi vì thân phận của Phong Thần và Hỏa Ly Nhã cực kỳ đặc biệt, các thế lực ở thành Thanh Khâu cũng không dám ngăn trở bọn họ.

Vị trí của cổ mộ ở một ngọn núi hoang vu trong thành Thanh Khâu, cũng không khó tìm.

Lúc tới gần vị trí cổ mộ, có thể nhìn thấy một số người tạo thành tiểu đội canh gác trước cửa mộ, không cho những người khác tiến vào.

Phong Thần như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua một phần cửa lộ ra, dẫn theo mấy người đi tới.

“Đứng lại, các ngươi là ai? Nơi này không cho phép tiến vào.” Mấy người còn chưa đến gần thì có một đội nhân mã lập tức rút đao kiếm ra cảnh cáo.

Hỏa Ly Nhã khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Các ngươi là có thân phận gì? Chẳng lẽ cổ mộ là của nhà các ngươi sao? Tại sao lại không cho phép chúng ta vào?”

“Ngọn núi này là địa bàn của phủ thành chủ chúng ta, hiển nhiên cổ mộ cũng thuộc về phủ thành chủ chúng ta quản lý.”

Một gã đầu lĩnh đứng ra nói: “Thành chủ có lệnh, người xông vào đều giết không tha.”

“Khá khen cho một cái phủ thành chủ, lại dám chiếm cổ mộ làm của riêng.” Nhạc Vân Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu như chúng ta nhất định phải vào thì sao? Ta xem ai dám giết chúng ta không tha.”

“Trong cổ mộ ẩn giấu cơ quan cùng khói độc, thành chủ cũng là vì nghĩ cho an toàn của mọi người mới không cho phép người khác tiến vào.”

Tên đầu lĩnh kia thấy khí chất của đoàn người không tầm thường, hẳn là lai lịch cũng bất phàm, nên liền nhanh trí uyển chuyển nói tiếp: “Dĩ nhiên, nếu như các ngươi muốn đi vào, chỉ cần lấy được lệnh thông hành của thành chủ, chúng ta sẽ không ngăn cản.”

Ngu Thanh Thiển và Phong Thần cũng không lên tiếng nói chuyện, nhưng hai người lại ăn ý thả ra tinh thần lực, từ cửa mộ dò xét vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.