Mức độ chân thật của tin tức mà Nhạc Vân Dương thăm dò được là rất cao.
Hai ngày này Hỏa Ly Nhã cũng không nhàn rỗi, hắn và Hỏa Diệp Phong lợi dụng thế lực cuả mình hỏi thăm được không ít tin tức.
“Nhạc Vân Dương nói đúng, mấy thế lực lớn đáng kiêng kỵ trong thành Thanh Khâu ở thời điểm hiện tại cũng không qua được một cửa khói độc trong cổ mộ, không có gia tộc nào bằng lòng để cho người của mình liên tục đi chịu chết.”
Hắn dừng một chút sau đó bổ sung một câu: “Đúng rồi, hiện tại trên dưới phủ thành chủ đều luống cuống bó tay với chất độc mà vị thiếu chủ kia mắc phải, phủ thành chủ đã bắt đầu dán bảng cầu thầy chữa bệnh ở trong thành rồi.”
Phong Thần có chút suy nghĩ nhìn Hỏa Ly Nhã nói: “Chúng ta đến thành Thanh Khâu cũng mấy ngày rồi, nói vậy phủ thành chủ và tam đại thế lực khác cũng đã thăm dò lai lịch của chúng ta, nếu là muốn cầu y thì đã sớm tới cửa rồi, chúng ta vẫn nên trực tiếp tới bái phỏng đi.”
Trong tiểu tổ của bọn họ có Hỏa Diệp Phong và Ngu Thanh Thiển là Trị Liệu Sư, nhưng hiển nhiên phủ thành chủ cũng không xem hai người đối tượng để mình cầu y, cấp bậc của Trị Liệu Sư mà phủ thành chủ mời đến xem bệnh cho vị thiếu chủ kia cũng cao hơn hai người.
Hơn nữa dưới tình huống không cần thiết, hắn thật sự không muốn để cho Ngu Thanh Thiển chủ động bộc lộ ra khả năng trị liệu.
Ngu Thanh Thiển có thể hấp thu độc tố trên người mình, có thể hoàn toàn loại trừ độc tố trên người Hỏa Ly Nhã, chất độc tên thiếu chủ kia mắc phải hẳn là cũng không thắng được nàng.
“Được, ngươi là đội trưởng, ngươi nói làm thế nào, chúng ta lập tức làm như thế đó.” Hỏa Ly Nhã không thèm để ý gật đầu.
Mặc dù hắn không thích Phong Thần, nhưng là đối phương quả thật là có dũng có mưu, trong nhiệm vụ, hắn sẽ không vì tình cảm cá nhân mà cố ý đi phản bác đối phương, hắn luôn lấy đại cục làm trọng.
Đưa một tấm thiếp đi, thành chủ thành Thanh Khâu lập tức phái phó thành chủ nghênh đón đoàn người Phong Thần vào phủ thành chủ.
“Tại hạ gặp qua hai vị thái tử điện hạ.” Phó thành chủ vừa thấy mấy người, liền khách khí chắp tay với Phong Thần và Hỏa Ly Nhã.
Tam đại đế quốc cùng nhau thống trị lục địa trung tâm, không có bất kỳ thế lực nào dám khinh thường, Phong Thần và Hỏa Ly Nhã lại là người thừa kế mà Phong Ly quốc và Văn Hỏa quốc định ra, đi tới chỗ nào cũng đại biểu cho hoàng gia, thành chủ thành Thanh Khâu cũng không dám dễ dàng đắc tội hai người.
Sắc mặt Phong Thần trong trẻo lạnh lùng, hắn thản nhiên nói: “Ngô lão quá khách sáo.”
Trên mặt Hỏa Ly Nhã treo nụ cười bất cần đời: “Mới tới thành Thanh Khâu, chúng ta chưa quen với cuộc sống nơi đây, chỉ có thể quấy rầy quý phủ.”
Ngô lão vẻ mặt tươi cười nói: “Làm sao có thể nói là quấy rầy, mấy vị đến đây vốn là cho phủ thành chủ chúng ta được vẻ vang, chúng ta đều cầu cũng không được.”
Hắn tiếp tục cười nói: “Thành chủ đã bày tiệc, rất hân hạnh mời mấy vị khách quý đến thưởng thức.”
“Ta cũng đã sớm muốn nếm thử rượu ngon ở thành Thanh Khâu rồi.” Hỏa Ly Nhã tâm tư vừa chuyển cười nói.
Phó thành chủ lập tức dẫn mấy người đi tới nơi bày tiệc chiêu đãi, trong lòng cũng đang tự hỏi phải ứng phó như thế nào với Phong Thần và Hỏa Ly Nhã.
Vừa vào cửa, chỉ thấy một trung niên nam tử vóc người hơi mập, cười rất hòa nhã đi tới.
“Ha ha, hai vị thái tử giá lâm, thật là làm cho Lục mỗ vinh hạnh đến cực điểm a!”
Trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng tuấn tú của Phong Thần mang mấy phần cười nhạt: “Lục thành chủ quá khách sáo.”
“Đến, mời mấy vị ngồi.” Lục thành chủ cười cười mời mấy người ngồi vào vị trí.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, hắn lập tức bưng lên một ly rượu nhìn Phong Thần và Hỏa Ly Nhã nói: “Lục mỗ kính hai vị một ly trước.”
Phong Thần và Hỏa Ly Nhã gia thế vững chắc, khiến cho hắn không thể dò xét, càng không muốn đắc tội.
“Lục thành chủ, mời!” Phong Thần bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hỏa Ly Nhã cũng cười uống cạn rượu trong chén: “Mời Lục thành chủ!”
Lục thành chủ uống rượu, rồi bưng ly rượu lên hướng về phía đám người Ngu Thanh Thiển cười nói: “Mấy vị tiểu hữu cũng cùng uống một chén đi.”
Gia thế của những người đang ngồi ở đây đều không phải kém, nhưng so với Phong Thần và Hỏa Ly Nhã đều chênh lệch rất xa, Lục thành chủ có thể không để ở trong mắt, nhưng cũng không chậm trễ.
Mấy người rối rít bưng ly rượu lên uống cạn: “Mời Lục thành chủ!”