Ngu Thanh Thiển lập tức nhảy vào gian phòng của Phong Thần.
Phong Thần đang khoanh tay đứng tựa vào bên cạnh cửa sổ, thấy một cái bóng nhảy vào thì hơi sửng sốt một chút, lúc thấy rõ người đó là ai, trong mắt liền ánh lên ý cười.
“Nàng học bò cửa sổ từ lúc nào thế?” Hắn chế nhạo một câu.
Ngu Thanh Thiển không nghĩ tới Phong Thần lại đứng ở bên cửa sổ, mới vừa rồi lúc chính mình nhảy vào, nếu không phải nàng tránh sang mấy bước thì suýt chút nữa đã đụng vào Phong Thần rồi.
“Đi bằng cửa bình thường thì những người khác sẽ phát hiện.” Ngu Thanh Thiển đi tới phía chiếc bàn rồi ngồi xuống, rót cho mình một chén trà sau đó uống một hớp, nàng ngước mắt cười cợt nói: “Mỹ nhân, không ngồi xuống uống chén trà sao?”
Trong mắt Phong Thần toát ra chút bất đắc dĩ, hắn đóng cửa sổ lại, ngồi xuống đối diện Ngu Thanh Thiển, lấy ra một bầu rượu và hai cái chén từ trong không gian, vừa rót rượu vừa hỏi: “Hôm nay nàng có vẻ rất hứng khởi?”
Vẻ mặt Ngu Thanh Thiển sáng lạn vui vẻ, có thể nhìn ra được tâm trạng của nàng lúc này đang vô cùng tốt.
“Đúng vậy a! Cấp bậc trị liệu của ta lại tăng lên, may là có độc tố bên trong cơ thể chàng.” Ngu Thanh Thiển nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm, ánh mắt tỏa sáng: “Đúng là rượu ngon, bệnh mỹ nhân, ngươi giấu riêng.”
Phong Thần rót cho mình một chén, ánh mắt rơi vào chất lỏng trong suốt trong chén: “Nếu nàng thích, sau khi trở về ta sẽ đưa cho nàng vài bình.”
Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Dĩ nhiên là thích rồi, phẩm cấp của rượu này cũng không thấp đi.”
Rượu Phong Thần lấy ra, sau khi uống vào trong bụng có loại cảm giác nóng rực, tiếp đó một luồng cảm giác mát mẻ tản ra khắp cơ thể, rải rác toàn thân, giống như là một loại hoàn mỹ quá độ, còn ẩn chứa nhiều tia linh khí.
“Ừ, đây là cống phẩm hoàng thất Phong Ly quốc.” Phong Thần nhấp chén rượu.
Ngu Thanh Thiển nhướn mày: “Chẳng phải ta đây lại chiếm tiện nghi của chàng rồi sao?”
Phong Thần buồn cười nói: “Nàng chiếm còn thiếu hả?”
Chỉ cần là Ngu Thanh Thiển thích, hắn đều sẽ cố gắng tìm tới thỏa mãn nàng.
Ngu Thanh Thiển cười híp mắt uống hết rượu trong chén, duỗi tay lại rót cho mình một chén, tháo giày tựa vào trên ghế, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.
“Bệnh mỹ nhân, lần này ta lấy thứ tốt đổi với rượu ngon của chàng.”
Phong Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển, không chút nghĩ ngợi mà nói: “Ta không cần nàng báo đáp cái gì hết.”
Ngu Thanh Thiển không thích so đo với hắn, hắn lại càng không thích trao đổi với Ngu Thanh Thiển hay là nhận lại báo đáp của nàng.
“Nhưng mà lần này ta muốn đưa chàng một thứ.” Ngu Thanh Thiển tựa đầu sát vào Phong Thần thấp giọng nói.
Phong Thần ngửi mùi rượu thoang thoảng trên người nàng, mấp máy môi: “Nàng muốn đưa ta cái gì?”
Đây vẫn là lần đầu tiên chàng thấy Ngu Thanh Thiển cố chấp muốn tặng đồ cho mình như vậy, nên có chút ngạc nhiên.
Trong mắt Ngu Thanh Thiển chứa đựng ý cười dịu dàng động lòng người, vừa tỏ ý, một đống tinh hạch với nhiều màu sắc bất đồng liền xuất hiện ở trên mặt bàn.
Phong Thần thấy trên bàn đột nhiên xuất hiện rất nhiều tinh hạch thì không khỏi ngây ngốc, trên mặt đều là biểu cảm kinh ngạc.
Hắn tùy ý cầm lấy một khối tinh hạch màu xanh, một luồng lực lượng tinh khiết cường đại dao động phát ra ở lòng bàn tay, vẻ kinh ngạc trên mặt bị sự khiếp sợ thay thế.
“Đây là bị tinh hạch cao cấp đã được tinh lọc ư?”
Ngu Thanh Thiển tùy ý cầm lấy một viên tinh hạch màu đỏ mà thưởng thức, không để tâm mà nói: “Đúng vậy đó! Có những thứ tinh hạch này có thể giúp chàng trùng kích tu vi lên đến cấp Linh Tướng rất nhanh.”
Nàng để lộ không gian và tinh hạch trong không gian ở trước mặt Phong Thần không phải là vì nàng nhất thời kích động.
Mà là nàng tin tưởng hắn.
Đôi mắt hẹp dài đen bóng như mực của Phong Thần lóe sáng như dưới màn đêm lóe lên đầy sao, một loại cảm xúc khó tả hiện lên ở trong mắt của hắn.
“Nàng cũng ký khế ước với Linh Thực hệ không gian?” Giọng của hắn khàn khàn lại khêu gợi.
Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một lúc trả lời: “Xem như là thế đi.”
Bàn tay cầm lấy tinh hạch màu xanh của Phong Thần quơ quơ: “Đây chính là thứ mà nàng muốn đưa cho ta?”