Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 167: Chương 167: Chàng sẽ không, thế nên ta không sợ




Ngu Thanh Thiển thấy Phong Thần xuất hiện loại cảm xúc nào đó mà chính mình cũng không xem hiểu, trong lòng không hiểu sao lại giật giật.

“Đúng vậy! Chẳng lẽ chàng không thích?”

Phong Thần khẽ mỉm cười: “Những viên tinh hạch cao cấp này quá trân quý, nàng cứ giữ lại để sau này dùng đi.”

Hắn không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển có lấy ra nhiều tinh hạch cao cấp có độ tinh khiết rất cao như vậy, mặc dù đúng là những viên tinh hạch này rất cần thiết với hắn trong việc tu luyện, nhưng mà hắn lại hi vọng Ngu Thanh Thiển giữ lại để sau này chính nàng sử dụng.

Ngu Thanh Thiển nhíu mày, tùy ý ném viên tinh hạch màu đỏ đang cầm trên tay lên bàn, dùng đầu ngón tay nâng cằm Phong Thần, trong mắt mang theo vài phần không vui nhìn hắn.

“Chàng đang khách khí với ta?”

Phong Thần rất ít khi thấy Ngu Thanh Thiển lộ ra loại dáng vẻ mất hứng như này, thở dài: “Ta nhận.”

“Hừ, đưa chàng thứ tốt chàng còn lề mà lề mề, sau này ta đưa cho người khác cho xong.” Ngu Thanh Thiển nghe được lời của chàng nói thì bĩu môi, buông cằm hắn ra.

Phong Thần mạnh mẽ một kéo Ngu Thanh Thiển vào trong lòng, đưa môi tới gần bên tai của nàng khí phách nói: “Ta không cho phép.”

Ngu Thanh Thiển tựa vào trong lòng của chàng, ngẩng đầu buồn cười hỏi: “Không cho phép cái gì?”

“Không cho phép nàng đưa cho người khác.” Phong Thần vung tay áo lên thu vào toàn bộ tinh hạch cao cấp trên bàn.

“Bá đạo.” Ngu Thanh Thiển hừ một tiếng, trong mắt lại tràn đầy nụ cười.

Phong Thần thấy thế khẽ cười ra tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngu Thanh Thiển: “Thiển Thiển, để lộ ra chuyện nàng có không gian và tinh hạch cao cấp ở trước mặt ta, nàng không thấy lo lắng sao?”

Phong Thần cũng không có nói rõ là lo lắng cái gì, hắn biết là Ngu Thanh Thiển hiểu.

Ngu Thanh Thiển duỗi tay giống như là khi còn bé nghịch ngợm mà ôm cổ Phong Thần, ý vị sâu xa hỏi ngược lại: “Vậy chàng sẽ làm thế sao?”

Ngu Thanh Thiển cũng không có nói rõ là sẽ làm cái gì, nàng cũng biết là Phong Thần hiểu.

“Sẽ không.” Phong Thần phì cười, ôm Ngu Thanh Thiển thật chặt.

Ngu Thanh Thiển biết câu trả lời “Sẽ không” này của Phong Thần có nghĩa là hắn sẽ vĩnh viễn không phản bội nàng, giờ đây trái tim nàng ấm áp giống như là được ánh nắng sưởi ẩm.

“Chàng sẽ không, thế nên ta không sợ.” Ngu Thanh Thiển tựa vào trên vai Phong Thần dõng dạc mà nói.

Chàng sẽ không phản bội ta, cho nên ta không sợ để lộ bí ẩn của mình ở trước mặt chàng, bởi vì ta tin tưởng chàng.

Phong Thần cảm thấy đây là lời êm tai nhất mà hắn từng nghe, điều này chứng tỏ Ngu Thanh Thiển toàn tâm tin tưởng hắn.

Hắn vuốt ve mái tóc dài của Ngu Thanh Thiển, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng ánh ra hào quang khác thường, dịu dàng yên tĩnh.

Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn khuôn mặt như vẽ của Phong Thần, nhìn thế nào cũng rất đẹp, không nhịn được mà cắn lên cái cằm của hắn: “Chàng còn chưa hỏi ta lấy được đống tinh hạch này từ chỗ nào?”

Thân thể Phong Thần cứng đờ, trong nháy mắt liền trở nên bình tĩnh lại, trái tim không khỏi vì cái cắn vừa rồi của nàng mà nhảy lên càng thêm kịch liệt.

“Không hỏi, nàng vui vẻ là tốt rồi.”

Bất kể Ngu Thanh Thiển có làm cái gì, hắn cũng sẽ không truy hỏi hay chất vấn, chỉ cần nàng an toàn không có việc gì, cảm thấy vui vẻ là cũng đủ rôi.

Ngu Thanh Thiển phát hiện Phong Thần là một người nam nhân vô cùng biết săn sóc, nàng rất thích điểm này của hắn, không phải là dùng lời nói để hứa hẹn, hắn chỉ biết dùng hành động để biểu đạt.

Suy cho cùng nếu như Phong Thần thật sự muốn hỏi về nguồn gốc của những viên tinh hạch cao cấp này, nàng cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Vậy trong thời gian lên đường chàng nhanh chóng đề cao tu vi lên tới bậc Linh Tướng đi.” Ngu Thanh Thiển tựa vào trong lòng Phong Thần thảnh thơi mà nói.

Phong Thần gật đầu: “Ừ, có những viên tinh hạch này thì trong vòng ba ngày là ta có thể lên cấp.”

Sự tin tưởng của Ngu Thanh Thiển giành cho hắn khiến cho trái tim của hắn như có một dòng suối ấm chảy qua, trên thế giới này cũng chỉ có nàng mới có thể tinh tế tỉ mỉ mà quan tâm chính mình đến thế.

Khi còn bé thân thể của hắn vì bị độc tố ăn mòn mà rất thường xuyên yếu ớt, tâm trạng lúc nào cũng luôn tràn đầy lo lắng, những lúc như thế Ngu Thanh Thiển sẽ kéo hắn đi ngâm suối nước nóng, đi lên núi ngắm hoa nở nghe chim hót, rồi lại đi thưởng thức các loại thức ăn ngon, khiến cho hắn cảm nhận được thế gian này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp.

Mỗi lúc ở bên cạnh Ngu Thanh Thiển, hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng vui vẻ, cũng rất là ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.