Nghỉ ngơi dưỡng sức hồi lâu, đoàn người lại tiếp tục hành trình đi tới cổ mộ.
Bên ngoài cổ mộ còn có vài đội nhân mã của phủ thành chủ thay phiên canh gác, nhìn thấy đoàn người của bọn họ thì lập tức ngăn lại.
Nhưng lúc nhìn thấy lệnh thông hành mà Phong Thần đưa ra thì đám lính đều lui trở về, để lộ ra cánh cổng lớn phía trước cổ mộ.
“Cánh cổng này phải mở ra thế nào?” Nhạc Vân Dương nhìn đầu lĩnh đám binh lính của phủ thành chủ hỏi.
Người đầu lĩnh lắc đầu nói: “Từ lần trước sau khi cổ mộ đóng cửa, cánh cổng này lập tức tự động khép lại, chúng ta cũng không biết phải làn thế nào mới mở ra được.”
Trì Mặc Nhiễm thấy thế liền quay đầu nói với nam tử cao lớn khôi ngô phía sau lưng mình: “Trì Uy, ngươi tiến lên mở cửa đi.”
Trì Uy gật đầu, đi tới cánh cổng phía trước cổ mộ, duỗi tay sờ đông sờ tây, sau đó lấy ra một thứ tương tự như la bàn, không ngừng kiểm tra.
Không lâu sau, Trì Uy mày mò ở một góc của cổ mộ, chỉ nghe thấy mấy tiếng “Rầm rầm!”, cánh cổng lớn phía trước cổ mộ dần dần mở ra từ bên trong.
Ngu Thanh Thiển thấy động tác tìm kiếm cơ quan để mở cửa của đại hán khôi ngô kia rất thuần thục, lập tức đoán được đối phương là một gã Cơ Quan Sư.
Cái thế giới này trừ Dược Tễ Sư, Thực Văn Sư, Đoán Tạo (1) Sư ra, còn có Cơ Quan Sư.
Chẳng qua đại đa số Cơ Quan Sư đều là Đoán Tạo Sư kiêm tu, trong cơ quan sẽ bố trí rất nhiều vũ khí.
Đoàn người không do dự, bắt đầu từ đội ngũ Trì gia, lần lượt nhảy vào trong cổ mộ, từ cổng lớn đi vào.
Ngu Thanh Thiển và Phong Thần đi ở phía sau cùng.
“Nếu là chàng tới, có thể mở được cánh cổng này không?” Ngu Thanh Thiển nhẹ nhàng chạm tay vào cánh tay Phong Thần, nhỏ giọng hỏi.
Phong Thần vuốt cằm nói: “Có thể.”
“Hôm nào ta cho chàng một phần bản vẽ, chàng giúp ta chế tạo vài món vũ khí.” Ngu Thanh Thiển không khách khí mở miệng.
Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Phong Thần Phượng ánh lên ý cười nồng đậm: “Được, sau khi trở về ta sẽ giúp nàng chuẩn bị.”
Ngu Thanh Thiển vươn ra đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Phong Thần: “Chuẩn bị cho tốt, sau này bổn cô nương sẽ có thưởng.”
Phong Thần nắm chặt bàn tay đang tác quái của nàng, cảm xúc mềm mại khiến cho trái tim của hắn cũng mềm xuống theo: “Ta chờ phần thưởng của nàng.”
Hai người đi ở phía sau cùng, những người khác cũng không nhìn thấy được phút giây mờ ám này.
Sau khi tiến vào cổ mộ, hai hàng nến ở hai bên tự động cháy lên, một con đường dài thăm thẳm đi thông phía trước xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Phong Thần buông tay Ngu Thanh Thiển ra, lấy bản đồ cổ mộ mà Lục thành chủ đưa cho ra đối chiếu với con đường phía trước một lần.
Trì Mặc Nhiễm cũng có một phần bản đồ giống như thế, hắn không xem mà trực tiếp đưa cho Trì Uy.
Một lúc sau, Hỏa Ly Nhã thấy Phong Thần cau mày, hỏi: “Giả tiên, bản đồ này hữu dụng không?”
Phong Thần thu lại ánh mắt đặt trên bản đồ: “Không có nhiều chỗ dùng cho lắm, trên tấm bản đồ của Lục thành chủ có hai con đường, nhưng mà không giống với con đường chúng ta đi lúc này.”
“Xem ra mỗi lần tiến vào cổ mộ đường đi đều thay đổi, người thiết kế cơ quan đều đã tính toán tốt, khó trách lúc trước Cơ Quan Sư dò xét cổ mộ chỉ có thể mở ra ba lần.” Trì Uy cất bản đồ rồi tiếp lời.
“Thần thái tử, chúng ta liên thủ cùng xông vào cổ mộ này, được chứ?” Trì Mặc Nhiễm nhìn Phong Thần lên tiếng muốn mời.
Nghe được Trì Mặc Nhiễm lên tiếng, Lãnh Lăng Sương không tự chủ mà nhíu mày.
Theo nàng biết, kiếp trước sau khi Lục Trạm chết đi cổ mộ vẫn bị phong bế, cho đến năm năm sau người của Tạ gia thuộc thất đại gia tộc tiên đoán ra được tin tức vị trí của Thất Thải Thần Mộc, mới mở ra cổ mộ một lần nữa, cũng thuận lợi tìm được Thất Thải Thần Mộc.
Cơ duyên lớn như vậy nên nắm giữ trong lòng bàn tay của mình, vì sao Trì Mặc Nhiễm lại lên tiếng muốn mời đoàn người kia cùng tham gia?
Phong Thần muốn gia nhập thì nàng cũng đồng ý thôi, suy cho cùng tương lai người này có thể trở thành người đứng đầu Thánh viện, tuyệt đối là kẻ bất phàm, sẽ có thể trợ giúp các nàng, nhưng những người khác rõ ràng chính là gánh nặng.
***
1. Đoán tạo: rèn.