Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 187: Chương 187: Tách ra đi




Lãnh Lăng Sương nghe nói từng có không ít người của Tạ gia mất mạng trong cổ mộ rồi, có thể đoán được rằng đi sâu vào bên trong rất nguy hiểm, nàng cũng không muốn bị đám người Ngu Thanh Thiển liên lụy.

“Biểu ca, địa hình trong cổ mộ phức tạp, mọi người đi chung với nhau, nếu như gặp phải nguy hiểm thì sẽ rất khó có thể né tránh được các cơ quan.”

Trì Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc mắt nhìn Lãnh Lăng Sương một cái, vừa định đáp lời, thì Phong Thần đã lên tiếng trước.

“Lãnh tiểu thư nói rất đúng, ta cũng cảm thấy chúng ta vẫn nên tách ra đi.”

Nghe Phong Thần nói như vậy, Trì Mặc Nhiễm cũng không miễn cưỡng nữa: “Vậy đến ngã ba phía trước, chúng ta lập tức tách ra.”

Phong Thần gật đầu nói: “Được!”

Hắn không biết tại sao Trì gia lại cảm thấy hứng thú với cổ mộ, nhưng trực giác của hắn cho biết đối phương có tính toán không nhỏ, nói không chừng trong cổ mộ thật sự tồn tại một thứ gì đó rất hấp dẫn, việc tách ra đối với song phương cũng có ích.

Nghe nói Lãnh Lăng Sương là Linh Thực Sư song hệ, còn có năng lực bói toán, vừa rồi biểu hiện của nàng có phần vội vàng, nhất định là nơi này có bảo vật.

Trì Uy đi phía trước dò đường, nhìn thấy hai con đường tách ra ở phía trước, Trì Mặc Nhiễm lên tiếng mời: “Thần thái tử, các ngươi chọn một đường, đường còn lại chúng ta sẽ đi.”

Phong Thần cũng không khách khí, chỉ vào con đường bên phải: “Chúng ta đi bên này đi.”

Nếu Trì Mặc Nhiễm để cho bọn họ lựa chọn đường, vậy chứng tỏ đối phương chỉ biết rằng trong cổ mộ có đồ mà họ muốn, nhưng mà cũng không xác định phương hướng và vị trí, như vậy cũng rất tốt.

“Vậy các ngươi cẩn thận, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.” Trì Mặc Nhiễm gật đầu, mịt mờ liếc nhìn Ngu Thanh Thiển một cái liền xoay lưng dẫn người đi về phía bên trái.

Đối với cách làm của Trì Mặc Nhiễm, mấy người Trì Hiên đi theo phía sau hắn đều có phần không giải thích được, nhìn vào tính tình lạnh lùng nhạt nhẽo của Trì Mặc Nhiễm từ xưa đến nay, đáng lẽ hắn sẽ không khiêm nhường khách khí với đoàn người Phong Thần như vậy mới phải.

Mặc dù Phong Thần là thái tử Phong Ly quốc, nhưng sinh ra là thiếu chủ của gia tộc đứng đầu thất đại gia tộc, địa vị của Trì Mặc Nhiễm cũng không thua Phong Thần.

Phong Thần cẩn thận dẫn theo những người khác đi tới con đường phía bên phải, hắn giống như trước lấy ra một cái cơ quan vòng quanh bốn phía kiểm tra, thỉnh thoảng lại chuyển động một số cái rãnh ngầm ở hai bên vách tường.

Bản đồ của Lục thành chủ đưa cho tuy không giống với đường đi của bọn họ, nhưng mà cơ quan được phân bố vẫn tương đối tương tự, Phong Thần rất thông minh, sau khi hiểu được cách hoạt động của cơ quan, quá trình phá giải cơ quan cũng đơn giản hơn rất nhiều.

“Hình như đám người Trì Mặc Nhiễm hướng về một thứ gì đó ở trong cổ mộ mà đến.” Hỏa Ly Nhã vừa đi vừa mở miệng.

Hỏa Diệp Phong đồng ý nói: “Nhìn vẻ mặt của Lãnh Lăng Sương, hẳn là nàng đã tiên đoán ra cái gì đó.”

Sở dĩ ở Trì gia Lãnh Lăng Sương có địa vị giống như đích nữ, không chỉ là bởi vì nhờ có Lãnh Ngọc Quân, mà còn vì lời tiên đoán của nàng từng mang đến cho Trì gia không ít chỗ tốt.

Ví dụ như nàng từng tiên đoán rằng ở một ngọn núi hoang có thể sẽ xuất hiện mỏ tinh thiết dùng để chế tạo vũ khí, ban đầu rất nhiều người đều không tin, Lãnh gia lại càng cười nhạt.

Gia chủ Trì gia cho người đi mua ngọn núi kia về, sau khi khai thác đột nhiên phát hiện mỏ tinh thiết, mang đến cho Trì gia không ít lợi ích.

Từ đó về sau, lời tiên đoán Lãnh Lăng Sương bắt đầu được coi trọng, chẳng qua là Trì gia cũng đã tiến hành bảo vệ nàng, những người khác rất khó có thể biết được lời tiên đoán của nàng thêm một lần nữa.

Bởi vì cái thiên phú bói toán hạng nhất này mà Lãnh Lăng Sương có được địa vị không hề thấp trong lứa tiểu bối của Trì gia, thêm vào đó nàng còn rất xinh đẹp dịu dàng, bất kể là ở lục địa trung tâm, hay là ở Học viện Hoàng gia bắc bộ, Lãnh Lăng Sương đều là đối tượng được đông đảo đệ tử thế gia theo đuổi.

“Chúng ta có nên xem thử một chút hay không?” Nhạc Vân Dương cũng đã được nghe kể về chuyện của Lãnh Lăng Sương, hắn nhìn Phong Thần mở miệng hỏi.

Phong Thần thản nhiên nói: “Không cần, đã là của chúng ta thì sẽ không chạy được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.