Biểu cảm trên khuôn mặt Ngu Thanh Thiển rất lạnh nhạt, giọng cũng không cao, nhưng tất cả mọi người tại đây đều biết nàng không nói đùa.
Tang Tuyên và bảy người kia thầm oán hận trong lòng, nhưng bất kể là thực lực của Ngu Thanh Thiển, hay là Phong Thần phía sau lưng nàng, bọn họ đều không trêu chọc nổi.
Tên đệ tử kia sắc mặt thay đổi mấy lần, ngượng ngùng nói: Đã như vậy, chúng ta tách ra tự làm nhiệm vụ của mình đi.
Thái độ của Hỏa Ly Nhã cùng Ngu Thanh Thiển rất cứng rắn, bọn họ còn muốn trở về đội ngũ nhất định sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Thay vì thật sự bị Ngu Thanh Thiển ném xuống sông, không bằng sớm lựa chọn phương án rời đi.
Huống chi nếu Hỏa Ly Nhã cùng Ngu Thanh Thiển dám không đoàn kết như vậy, sau khi trở lại học viện, bọn họ hoàn toàn có thể lấy đó làm lý do để tố cáo lên trên.
Sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, thầm chửi bới Hỏa Ly Nhã cùng Ngu Thanh Thiển trong lòng một trận, nhưng mà trên mặt lại không dám biểu hiện, lại càng không dám nhiều lời.
Đặc biệt là Ngu Thanh Thiển, nhìn mặt thì có vẻ hiền hoà ôn nhã, thật ra trong xương lại rất liều lĩnh tùy tiện.
Bọn họ dám mắng, nàng tuyệt đối dám ném, hoặc là ra tay công kích bọn họ.
Ngu Thanh Thiển cùng Hỏa Ly Nhã cũng không tiếp lời của gã, phản ứng của bọn họ thể hiện rất rõ ràng, ý nói mấy người nhanh nhanh cút đi.
Mấy người chỉ có thể xám xịt quay lưng trực tiếp rời khỏi nơi này.
Sau khi rời khỏi bờ sông cách một khoảng, Tang Tuyên mặt mũi âm trầm hỏi mấy người: Các ngươi chịu phục sao?
Dĩ nhiên không phục, nhưng không phục cũng có biện pháp gì? Một người trong đó tự giễu nói: Chúng ta đánh không lại Ngu Thanh Thiển cùng Hỏa Ly Nhã, nếu cứ cố chấp dính lấy họ, chẳng khác nào đang tự rước lấy nhục.
Vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng cũng không thể cứ bỏ qua như thế được! Một nữ đệ tử có quan hệ rất tốt với Tang Tuyên tức giận bất bình nói: Nhất định là bọn họ sợ nếu cho chúng ta cùng làm nhiệm vụ sẽ bị chúng ta đoạt được vật phẩm, mới xua đuổi chúng ta. Vốn là cùng một tổ, bọn họ làm thế là quá ích kỷ, quá coi thường người khác.
Vậy trước hết chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, đợi đến khi trở lại học viện chúng ta hãy phản ánh lại với giáo viên phụ trách, sau đó báo lên cho cao tầng học viện, ta cũng không tin bọn họ còn có thể tiếp tục lớn lối. Tên đệ tử bị Ngu Thanh Thiển phản ứng lại một cách hờ hững kia lạnh lùng cười một tiếng.
Học viện vẫn luôn cường điệu yêu cầu các tiểu tổ phải đoàn kết, hơn nữa nếu thành viên trong cùng một tổ xích mích, đến lúc đó cũng sẽ khấu trừ phân chia.
Đúng, biện pháp này của ngươi rất tốt. Tang Tuyên vốn đang vô cùng lo lắng sau khi nghe được lời này cũng thảnh thơi hơn rất nhiều.
Đến lúc đó nếu Ngu Thanh Thiển thật sự bị cao tầng học viện xử phạt, tin chắc rằng Tần Phượng Nghi biết được cũng sẽ thưởng cho nàng.
Mấy người vừa đi vừa nói, giống như thấy được kết quả Hỏa Ly Nhã cùng Ngu Thanh Thiển bị trừng phạt, tâm trạng không khỏi vô cùng thư thái và vui vẻ.
Ngu Thanh Thiển vẫn nghe bọn họ nói xong kế hoạch, mới thu lại tinh thần lực bám trên người bọn họ.
Nàng nghiêng qua nhìn Hỏa Ly Nhã nói: Bọn họ chuẩn bị sau khi trở về học viện, sẽ đi tố cáo chúng ta với cao tầng học viện, cố ý đuổi người, không đoàn kết, muốn chiếm vật phẩm nhiệm vụ làm của riêng.
Hỏa Ly Nhã tỏ vẻ châm chọc, không để ý cười cười: Muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, lúc nào ta cũng có thể vui đùa với bọn họ.
Ngay sau đó hắn nhích tới gần Ngu Thanh Thiển, thấp giọng hỏi: Ngươi có tính toán gì không?
Tất nhiên là ta không thèm để ý, chẳng qua ta chỉ thông báo cho ngươi biết, để rồi về sau có thể chuẩn bị trước mà thôi. Ngu Thanh Thiển vẫn bày ra vẻ không quan tâm như cũ.
Ta biết ngay mà, thật ra từ lâu ta đã biết ngươi và ta đều là một loại người. Hỏa Ly Nhã nhếch môi, mờ ám cười một tiếng.
Ngu Thanh Thiển ngước mắt nhìn hắn cười như không cười: Ta là nữ nhân, ngươi là nam nhân, chúng ta khác biệt rất lớn đấy.
… Hỏa Ly Nhã bị những lời này của nàng làm cho nghẹn họng, không khỏi dở khóc dở cười, nữ nhân này đúng là khắc tinh của hắn mà.
Ngươi thắng!
Ngu Thanh Thiển nhướng mày, khẽ cười nói: Ta có từng thua sao?
Hỏa Ly Nhã kéo cong khóe miệng,bỏ qua không nói thêm gì nữa. Hắn sợ chính mình sẽ không nhịn được mà bóp chết nàng, miệng lưỡi sắc bén thật là quá đáng ghét.