Mục tiêu của Hỏa Ly Nhã cũng là hạng nhất, ở điểm này rất giống với Ngu Thanh Thiển.
Có lòng tin vậy sao? Hắn cười hỏi.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: Đoàn đội không lấy được hạng nhất, không phải là đoàn đội hợp cách, ta tin tưởng mọi người.
Tốt, bắt đầu từ bây giờ, mục tiêu của chúng ta là hạng nhất. Hỏa Ly Nhã hỏi những người của tổ bảy đang ngồi phía trước: Mọi người có lòng tin không? Ngược lại ta vô cùng có lòng tin với các ngươi.
Có! Những điều Ngu Thanh Thiển cùng Hỏa Ly Nhã nói làm cho thành viên của tổ bảy đều như đánh máu gà, người người mặt mày toả sáng, ý chí chiến đấu sục sôi.
Những tổ khác cách đó không xa có phần không giải thích được mà nhìn tổ bảy, không biết bọn họ đang kích động cái nỗi gì.
Lúc này, Tang Tuyên vốn dẫn bảy người khác trong đội đi theo đường mòn đi ra bên ngoài cũng đã trở về.
Đội trưởng, kế tiếp chúng ta sẽ làm gì? Trên mặt Tang Tuyên treo nụ cười ngọt ngào nhìn Hỏa Ly Nhã.
Hỏa Ly Nhã lạnh lùng cười một tiếng, ngẩng đầu hỏi: Cái gì mà chúng ta sẽ làm gì? Hành động kế tiếp của bọn ta có liên quan gì đến các ngươi?
Mặt Tang Tuyên cứng đờ, nàng không nghĩ tới Hỏa Ly Nhã lại muốn bài xích các nàng: Tám người bọn ta cũng là thành viên của tổ bảy, chẳng lẽ không nên tham gia sao?
Lúc các người đi theo đường mòn ra ngoài, cũng có nghiã là các ngươi đã lựa chọn rút lui, tất nhiên là bây giờ không có tư cách kiếm chén canh nữa. Hỏa Ly Nhã lấy ra tinh hạch tám người đạt được nhưng vẫn chưa kịp lấy trước khi đi, phân cho tám người rồi nói: Đây là của nhiệm vụ thứ nhất, các ngươi vốn nên được chia tinh hạch.
Cầm lấy rồi cút đi. Hắn bỏ tinh hạch vào một cái túi rồi ném cho Tang Tuyên.
Tang Tuyên cùng bảy người kia đều bị thái độ của hắn khiến cho hết sức khó xử, muốn phản bác nhưng lại không chọc nổi Hỏa Ly Nhã, nhưng cứ như vậy rời đi thì vô cùng không cam lòng.
Ngu Thanh Thiển, chuyện lần trước là chúng ta không đúng, chúng ta không nên hoài nghi ngươi, lần này chúng ta nhất định sẽ không như vậy. Một gã đệ tử đứng ở phía sau Tang Tuyên cắn răng tiến lên phía trước nói xin lỗi.
Nếu như bây giờ không thể quay lại tổ bảy, sau chuyến đi rèn luyện lần này, khi trở về chẳng những thứ hạng của bọn họ sẽ rất thấp, lượng tinh hạch lấy được căn bản cũng không thể nào tu luyện tới lần rèn luyện sau.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bọn họ luôn luôn co được dãn được.
Ngu Thanh Thiển vẫn thản thiên tiếp tục xé thịt khô, mí mắt cũng không nhếch lên dù chỉ một chút, giọng điệu hờ hững: Nếu ta là đội trưởng, ngay cả tinh hạch của nhiệm vụ trước các ngươi cũng không có phần. Còn dài dòng nữa, ta sẽ ném toàn bộ các ngươi vào trong sông đi thanh lọc đầu óc.
Nàng từ Mạt Thế mà tới, hận nhất là những kẻ đồng đội kéo chân sau, thời điểm người khác gặp nguy hiểm thì trốn mất, lúc có lợi thì trông ngóng mà bám theo.
Không có khí phách, không có tôn nghiêm, hoàn toàn là tính cách tiểu nhân điển hình.
Nếu thật sự đổi thành nàng làm đội trưởng của tổ bảy, nàng sẽ trực tiếp ném những viên tinh hạch kia xuống nước, sau đó ném hết cái lũ người thích lải nhải này xuống sông tự tìm tinh hạch.
Tên đệ tử kia lên tiếng vì vốn dĩ gã còn cho rằng Ngu Thanh Thiển sẽ dễ nói chuyện nhất, lại không nghĩ đến nữ nhân này so với Hỏa Ly Nhã còn độc ác hơn.
Ngươi... Gã vừa định chửi ầm lên, đột nhiên thấy Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu, một luồng cảm giác lạnh buốt chạy ngược lên từ sống lưng xuất hiện, khiến cho gã phải run rẩy lập cập, đồng thời cũng không dám tiếp tục phun ra một chữ nào nữa.
Lúc này gã mới nhớ tới, nữ nhân này đã sớm không còn là dáng vẻ trong tưởng tượng của bọn gã. Có thể nhảy xuống con sông tràn đầy yêu thực cùng ma thú, còn có thể bình yên vô sự sống sót trở về, thì sao có thể là người hiền lành.
Vừa rồi trong mắt nàng chợt lóe lên sát khí, làm cho gã có một loại cảm giác rằng đối phương là thần chết bước ra từ biển máu.
Đám người Tang Tuyên cũng bị cái liếc nhìn nhuốm đầy sát khí của Ngu Thanh Thiển khiến cho ngơ ngẩn, trên người không tự chủ toát ra cảm giác lạnh buốt.
Giờ khắc này, các nàng mới phát hiện, nữ nhân này mới là đối tượng không thể trêu chọc nhất.
Hoặc là cút, hoặc là xuống sông, chính các ngươi lựa chọn. Ngu Thanh Thiển không để tâm nhìn mấy người nhàn nhạt nói.