Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 235: Chương 235: Có phải bị điên rồi không




Ngu Thanh Thiển dẫn đoàn người đi về hướng nàng cảm giác được là có ma thú, mấy nhóm thuộc các học viện khác cũng hiếu kỳ mà nối bước theo sau.

Sâu trong rừng cây, một đàn Linh Giác thú đang nằm trên một đồng cỏ trống trải, có khoảng hơn năm mươi con, trong đó có một con có cơ thể khổng lồ đang tản ra một luồng áp lực mờ nhạt.

Ngu Thanh Thiển vừa dẫn đoàn người đến nơi, con Linh Giác thú khổng lồ đó liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe ánh vàng của nó tràn đầy sát khí.

Nó hí lên một tiếng, những con Linh Giác thú đang nằm quanh đó liền ào ào đứng dậy. Mũi chúng phì ra hơi nóng, móng guốc cào lên mặt đất, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.

Ánh mắt thích thú của Ngu Thanh Thiển quét tới con Linh Giác thú khổng lồ nọ, nàng nói với những người khác: “Con Linh Giác thú có tu vi Linh Tướng đó để ta lo, những con khác thì vây lại giết hết đi.”

Chất đất của đồng cỏ này quá cứng, không thích hợp làm bẫy đất, thế nhưng lại có thể vây giết.

“Lão đại, ta lên trước dụ chúng sang nhé.” Kỳ Duệ hoạt động nắm tay, vẻ mặt đong đầy ý chí chiến đấu.

Ngu Thanh Thiển nói: “Không, chỗ này có hơn năm mươi con Linh Giác thú, tốc độ chạy quá nhanh, ngươi mà qua đó thì rất khó mà quay lại được.”

Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Đợi chúng nó chủ động xông qua, dùng kế hoạch hai.”

“Được!” Những người khác nhao nhao gật đầu.

Trong khoảng thời gian bọn họ nói chuyện, hơn năm mươi con Linh Giác thú đó quả nhiên đã mở mắt trừng trừng mà xông qua.

“Lạc Hiểu, bắt đầu đi.” Ngu Thanh Thiển nhìn những con Linh Giác thú chỉ còn cách họ chừng mười mét, cất tiếng.

Lạc Hiểu có vẻ ngoài rất thanh tú, vẻ mặt luôn rất bình tĩnh, hắn thản nhiên gật đầu rồi lập tức mượn sức mạnh của Linh Thực bắt đầu thúc sinh.

Bỗng nhiên, cỏ dại trên đồng cỏ trước mặt chợt lớn lên với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng mà trật tự lao về phía đám Linh Giác thú.

Khi đám Linh Giác thú chỉ còn cách bọn Ngu Thanh Thiển ba mét, chợt nghe mấy tiếng “ầm ầm ầm” vang lên, kế đó mọi người liền thấy tất cả những Linh Giác thú vừa xông qua nọ đều ngã nhào trên mặt đất.

Chỉ cần đưa mắt nhìn kỹ một chút thì liền có thể phát hiện thật ra bốn chân của mỗi con Linh Giác thú đều đã bị những ngọn cỏ vừa dài vừa khỏe quấn lấy, thế nên lúc xông qua chúng mới không kiểm soát được mà té ngã.

Ngu Thanh Thiển nhìn Hạ Oanh nói: “Vây lại.”

Hạ Oanh lập tức điều động Linh Thực trong cơ thể, linh lực phóng ra, từng bức tường đất đột nhiên dâng lên từ trên mặt đất, vừa khéo bao vây hết toàn bộ đàn Linh Giác thú nọ.

Lạc Hiểu không chút do dự thôi thúc cỏ dại đan thành một tấm lưới lớn bịt kín toàn bộ không gian trên đỉnh tường đất, khiến cho đám Linh Giác thú không còn đường chạy thoát nữa.

Con thú vương vốn còn đang thong dong nằm trên mặt đất nọ thấy thế, trong mắt liền lộ ra sự phẫn nộ cùng cực, nó lập tức cào móng lên mặt đất rồi xông qua.

Ngu Thanh Thiển nheo mắt nói: “Các ngươi vây giết đi, ta đi đối phó nó.”

Bộ áo giáp màu đỏ lộng lẫy bọc lấy toàn thân Ngu Thanh Thiển, nàng rút dao găm trong ống giày ra rồi nhún nhẹ mũi chân xông thẳng về phía trước.

Những học viên khác đang ẩn nấp trong rừng cây đều trừng lớn mắt: “Cô nàng Ngu Thanh Thiểu đó bị điên hay sao vậy?”

“Nàng ta vậy mà lại dám xông lên như thế, chẳng phải nàng ta có cung tên hay sao?”

“Đó chính là một con ma thú cấp Linh Tướng đấy! Nàng ta xông lên như thế là đang muốn đi tự sát hay sao vậy?”

“Linh Giác thú lại còn là loại giỏi nhất về cận chiến nữa chứ, Ngu Thanh Thiển làm như thế cũng quá là điên rồi đấy.”

“Có khi nào nàng ta còn có mánh khóe gì khác hay không? Ta vẫn luôn cảm thấy nàng ta là một người khá là lý trí, không giống dạng người thích đi chịu chết.”

“…” Tiếng bàn luận không ngừng vang lên trong rừng cây.

Không chỉ có học viên của các học viện khác không thể nào hiểu nổi cách làm của Ngu Thanh Thiển, mà ngay cả những cấp cao của các viện đang quan sát trận chiến cũng đều có hơi khó hiểu.

“Con bé định làm gì thế kia? So độ cứng của cơ thể với Linh Giác thú ư?” Viện trưởng của Học viện Hoàng gia vùng tây bộ nhíu mày nói giọng không tán thành: “Quá tự tin thì chính là liều lĩnh rồi.”

Ông lão gầy guộc đến từ Thánh viện vuốt râu cười nói: “Nói không chừng con bé còn có chuyện đáng kinh ngạc gì đó giành cho chúng ta đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.