Mạc Dịch Nhiên thở hổn hển hai cái, từ dưới đất đứng lên, ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển.
“Ta thua rồi!”
Tuy tính tình Mạc Dịch Nhiên rất kiêu căng ngang ngược, thế nhưng cũng có lòng tự trọng của chính mình, thua chính là thua. Đây cũng đã chứng minh năng lực của chính bản thân hắn vẫn chưa đủ, sau khi trở về đáng để suy nghĩ lại.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới tài bắn cung của Ngu Thanh Thiển lại cao cường như vậy, ngoại trừ bản thân có cung tiễn lợi hại, điều khiển lực với độ chính xác cao mới là lợi hại nhất.
“Nếu như ta không đoán sai, ngươi còn chưa phát huy toàn bộ sức mạnh của mũi tên.” Mạc Dịch Nhiên thu hồi áo giáp màu cam trên người, lộ ra dáng người lực lưỡng cao ngất.
Nghe Mạc Dịch Nhiên nói vậy, ngoại trừ những người trong đội của Ngu Thanh Thiển, người của hai đội khác đều lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.
Nhanh như vậy đã đánh bại Mạc Dịch Nhiên mà còn chưa phát huy ra hết toàn bộ sức mạnh của mũi tên? Đây đúng là quá mạnh rồi.
“Đúng vậy, nếu như dùng nhiều lực hơn một bậc, có khả năng ngươi sẽ không giữ được vai.” Ngu Thanh Thiển cũng không phủ nhận.
Nàng nhìn ra được con người Mạc Dịch Nhiên tuy rất ngông cuồng, tính tình cũng rất lỗ mãng, nhưng chắc hẳn lại là một người biết giữ chữ tín.
Hơn nữa nàng và bọn người Mạc Dịch Nhiên vốn cũng coi như là không có thù oán gì với nhau, không cần phải làm thiếu chủ Mạc gia bị thương đến tàn phế, nàng sẽ không dại đến mức thích có kẻ thù ở khắp nơi.
Vì vậy ở thời điểm bắn tên, Ngu Thanh Thiển đã điều chỉnh độ mạnh yếu, vừa có thể đánh bại Mạc Dịch Nhiên, lại không làm hắn thật sự bị thương nặng.
“Tài bắn cung của ngươi có thể đứng đầu trong các Tôi Thể Sư lớp học viên mới.” Mạc Dịch Nhiên cảm thấy nếu như Ngu Thanh Thiển thật sự bắn trọng thương hắn cũng không phải là điều đáng sợ nhất, mà đáng nể nhất chính là khả năng điều khiển lực chuẩn xác như vậy của nàng, đây chính là có tiềm chất làm thần tiễn thủ.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng, quay sang nhìn Thủy Ngạn Trạch: “Không giỏi được như vậy đâu, tài bắn cung của Thủy thái tử vậy hẳn là rất cao minh.”
Thủy Ngạn Trạch thấy ánh mắt của Ngu Thanh Thiển cười mà như không cười, đã cảm thấy nàng đang toan tính điều gì, vội vã khiêm tốn xua xua tay, nói: “Quả thực ta am hiểu dùng cung tiễn, nhưng độ chính xác vẫn thua Ngu tiểu thư một bậc.”
Đây cũng không phải lời nói dối, mà dường như trong lúc Ngu Thanh Thiển liên tục bắn tên vừa rồi hắn chợt cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu, điều đó cũng chứng minh thuật bắn cung của đối phương cao hơn hắn.
Ngu Thanh Thiển vừa nhìn dáng vẻ của Thủy Ngạn Trạch cũng biết đối phương đã có phòng bị, cũng coi như khả năng hắn muốn mưu tính gì đó không quá lớn, vì vậy quay đầu sang nhìn Mạc Dịch Nhiên, chìa tay ra nói: “Đưa đồ đặt cược đây.”
Mạc Dịch Nhiên cũng không tiếc, từ trong trang sức không gian chứa đồ kia, lấy ra ba cây hoa Tử Đằng ném cho Ngu Thanh Thiển: “Bằng lòng thua cuộc, ta đương nhiên không thể chơi xấu được.”
“Cám ơn nhé!” Ngu Thanh Thiển bắt lấy cây hoa Tử Đằng, vội vàng cất đi, cười cười tỏ vẻ khách khí.
Có cây hoa Tử Đằng, nàng có thể biến Ma Hoàng thảo thành trường tiên có chạm trổ thực văn, vậy có thể bỏ cái roi nhỏ thường dùng lúc trước rồi.
“Ngươi có biết chạm trổ thực văn hay không?” Mạc Dịch Nhiên thấy lúc Ngu Thanh Thiển bắt được cây hoa tử đằng thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng nên tò mò hỏi.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Biết!”
Nàng lập tức nhướng mày, cười nói: “Sao vậy? Ngươi muốn nhờ ta giúp ngươi chạm trổ thực văn à?”
Mạc Dịch Nhiên cười lớn một tiếng: “Ngươi xem búa của ta có thể chạm trổ thực văn được không?”
“Đương nhiên là có thể, hơn nữa lại có thể tăng thêm hai mươi phần trăm sức mạnh Linh Thực của ngươi.” Ngu Thanh Thiển gật đầu nói.
Trong những năm này tinh lực của nàng căn bản đều tiêu hao trên thực văn và dược tễ, nếu không tu vi của nàng sớm đã đột phá lên đến cấp Linh Tướng rồi.
Nhưng nàng là nghe nói sau khi bệnh mỹ nhân áp chế độc tố, đến Thánh viện chỉ trong thời gian ngắn như vậy cũng đã thăng cấp tu vi lên Linh Vương rồi, nhanh chóng trở thành người dẫn đầu trong số các sinh viên mới trong Thánh viện.
Nên biết rằng Phong Thần đã trì hoãn một năm mới đến Thánh viện, theo cách nói hiện đại thì hắn hoàn toàn là một sinh viên chuyển tiếp, còn là một sinh viên chuyển tiếp sau những người khác.
Nhưng trong thời gian một năm lập tức đã vững vàng chiếm lấy vị trí người dẫn đầu trong đám đông sinh viên tài năng xuất chúng của Thánh viện, có thể thấy được tài năng bẩm sinh của hắn yêu nghiệt đến nhường nào.
Ngu Thanh Thiển vuốt vuốt cung tên trong tay, suy nghĩ nếu như mình cũng có thể được Thánh viện đặc cách tuyển chọn, vậy cũng không thể thua kém bệnh mỹ nhân quá nhiều, gần đây đã chăm chỉ tu luyện hơn.