Ngu Cảnh nghe ra được nỗi nghẹn ngào trong giọng nói của Ngu Thanh Thiển, trong lòng cũng không khỏi đau xót thương tâm.
Nữ nhi ở bên cạnh mình đã hơn mười năm, hiện tại phải tạm thời xa cách, khẳng định là không nỡ, nhưng lại không cách nào tránh khỏi.
“Ta phải đi làm ít chuyện, thuận tiện đi loanh quanh một chút, khả năng một, hai năm nữa sẽ trở về, mà cũng có thể là ba hay bốn năm.”
Ngu Cảnh dừng lại một chút vuốt đầu Ngu Thanh Thiển rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, ta sẽ thường xuyên sai người truyền tin tức về cho con.”
“À, nếu như có thể được, cha cũng phải đến thăm con.” Ngu Thanh Thiển ôm người cha mỹ nhân, lúc lắc cánh tay của cha.
Ngu Cảnh mỉm cười gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Cha, con biết người có chuyện gì đó đang gạt con, nhưng bây giờ con sẽ không hỏi, con sẽ đợi đến ngày người tự nguyện nói ra.” Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một hồi, không nhịn được nói.
Thân thể Ngu Cảnh cứng đờ, chỉ trầm ngâm một lúc rồi thở dài, nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải giấu giếm con điều gì, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới lúc, chờ đến ngày con có thể kế thừa thực lực tu vi, tự nhiên ta sẽ nói toàn bộ cho con biết.”
Trong lời nói của hắn cất giấu hai ý nguyện, một là chuyện về mẫu thân của Ngu Thanh Thiển, một là về chuyện của hắn.
Chuyện mẫu thân của Ngu Thanh Thiển, kỳ thực ngay từ đầu Ngu Cảnh cũng không có ý phải giấu giếm, chỉ là con gái của hắn thường ngày vẫn tránh đề cập đến chuyện này, thậm chí chưa từng chủ động nhắc tới, hắn đoán được chắc là nàng đã biết, chỉ là không muốn đề cập mà thôi.
“Vậy con sẽ đợi!” Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn người cha mỹ nhân tràn đầy ôn nhu nói: “Cha, con đã trưởng thành, người phải đồng ý với con, tương lai bất luận gặp phải chuyện lớn gì cũng không được gánh chịu một mình, cha con ta cùng nhau đối mặt, bởi vì chúng ta mãi mãi là người thân nhất.”
Trên gương mặt Ngu Cảnh nhã nhặn ôn hòa tuấn tú biểu lộ đầy ý cười: “Được, con gái bảo bối của ta rốt cuộc đã trưởng thành rồi.”
“Đúng rồi, nếu trên đường du ngoạn mà cha gặp phải người phụ nữ tốt, có thể dẫn về.” Ánh mắt Ngu Thanh Thiển sáng rỡ, nháy nháy mắt với người cha mỹ nhân, cười nói: “Bản thân con không ngại có một người mẹ kế.”
Ngu Thanh Thiển vẫn luôn cho rằng người cha mỹ nhân là một người đàn ông hào hoa phong nhã ôn hòa như ngọc, lẽ ra không nên bị khổ đau trong lưới tình, hy vọng hắn có thể gặp được một người phụ nữ tốt hơn, một người có thể hiểu, sánh vai kề bước cùng hắn.
Nàng cũng không muốn nghe chính miệng của người cha mỹ nhân nói ra tin tức về người phụ nữ kia, bản thân cũng không đề cập đến chuyện về Trì Mặc Nhiễm.
Ngu Cảnh ngẩn người ra, hiển nhiên không nghĩ đến Ngu Thanh Thiển biết nói những lời như vậy.
Hắn chau mày tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được, nếu như có ngày đó xảy ra.”
Ngu Thanh Thiển nhận ra rằng người cha mỹ nhân đang trả lời cho có lệ, cũng không nói nhiều, chuyện tình cảm thì cũng không thể gấp được, nàng tin tưởng người cha mỹ nhân sẽ tìm được một nửa kia của mình.
“Cha, thuật trị liệu của con vừa giỏi lên, để con giúp cha xem thử độc trong người cha thế nào rồi nhé.” Ngu Thanh Thiển mở miệng nói.
Ngu Cảnh đưa một cánh tay ra: “Tốt lắm.”
Một vòng ánh sáng màu xanh biếc sắc quấn quanh hai ngón tay của Ngu Thanh Thiển, xoa xoa mạch đập của người cha mỹ nhân.
Sau một hồi lâu, Ngu Thanh Thiển buông cổ tay hắn ra, thở phào nhẹ nhõm: “Không tồi, độc tố vẫn chưa lan ra quá nhanh, phương pháp mà cha ức chế độc tố lúc trước rất hiệu quả.”
“Ừ, gần đây, thời gian mà cha ngủ mê mệt cũng không nhiều lắm.” Ngu Cảnh gật đầu.
“Cha mang Xà Hoàn thảo về, ngày mai sẽ bắt đầu tinh chế dược tễ giải độc đây.” Ngu Thanh Thiển cầm lấy ống tay áo của người cha mỹ nhân nói: “Trừ khi độc tố của cha được giải trừ hoàn toàn, con mới có thể an tâm để trở lại học viện, mới có thể thả cha ra ngoài du ngoạn.”
“Được, dược tễ giải độc lần này thì tùy con đến tinh luyện đó.” Ngu Cảnh toàn tâm toàn ý tin tưởng con gái mình.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng: “Được! Nhưng con muốn cha ở bên cạnh để chỉ đạo cho con.”
Lấy tác dụng của dị năng hệ Mộc trên người nàng đến hiệu quả tinh luyện thảo dược giải độc sẽ tốt hơn, vì vậy cũng không cự tuyệt.