Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 216: Chương 216: Dịu dàng




Ngu Cảnh chuyển sang hỏi một chút về tình hình học tập của Ngu Thanh Thiển ở học viện, Ngu Thanh Thiển từng chuyện từng chuyện đều kể qua một lần.

Nghe được Ngu Thanh Thiển cùng lúc trúng tuyển cả hai khoa thực văn và dược tễ, Ngu Cảnh cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, toàn bộ những điều này đều nằm trong dự đoán của hắn.

Hắn lấy ra một mặt dây chuyền hình hoa sen màu xanh như băng đưa cho Ngu Thanh Thiển nói: “Đây là một trang sức không gian chứa đựng đồ vật, bên trong chứa cuốn điển tịch hoa văn của thực văn và phương pháp tinh chế dược tễ, còn về chạm trổ hàng ngày con bớt chút thời gian nghiên cứu một chút.”

Ngu Thanh Thiển hơi hiếu kỳ nhận lấy mặt dây chuyền, dùng tinh thần lực luyện hóa, tâm trạng lập tức hơi thay đổi lấy hết những đồ vật bên trong ra.

Trong nháy mắt nhiều quyển điển tịch khá dày hiện ra trên bàn đá, một số quyển sách tinh luyện thuốc đã cũ và ố vàng, một tấm thẻ lưu giá trị kim tệ thông dụng ở đại lục, một cây cung La Hầu và chín mũi tên nhìn qua thì thấy rất bền dẻo uy lực mạnh mẽ, quanh thân được chạm trổ các hoa văn lặp đi lặp lại theo phong cách cổ xưa, còn có một cặp dược tễ và tinh hạch có thể dùng được.

Sau khi Ngu Thanh Thiển gia nhập Học viện Hoàng gia, đã biết được kho cất vũ khí của học viện, lại nghiên cứu rất kỹ về chạm trổ qua các điển tịch vũ khí thực văn, vừa nhìn là biết ngay cây cung La Hầu này không phải là loại vũ khí tầm thường.

Mà tấm thẻ lưu giá trị kim tệ trong suốt kia, Ngu Thanh Thiển cũng đã từng thấy qua trong tay Phong Thần, điều này có ý nghĩa là đẳng cấp ở cửa hàng tuyệt đối không thấp.

“Cha, sao người lại cho con nhiều đồ như vậy?” Ngu Thanh Thiển cầm quyển điển tịch thực văn và quyển pha chế dược tễ lên rồi lật qua xem sơ một lượt, phát hiện trong đó có khá nhiều cách pha chế dược tễ cao cấp và bản vẽ thực văn nên không khỏi kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Ở Học viện Hoàng gia, những cuốn điển tịch linh văn cao cấp và điều chế dược tễ này, căn bản nàng là không có khả năng tiếp xúc đến, đây tuyệt đối là những quyển sách được liệt vào danh sách những vật phẩm quý giá, thậm chí có thể còn không có.

Nàng vẫn luôn cảm thấy người cha mỹ nhân thật bất phàm, thậm chí còn ẩn giấu kĩ điều gì đó, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy những thứ này thì loại cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng nàng cũng sẽ không hỏi nhiều.

Ngu Cảnh thở dài, xoa xoa đầu Ngu Thanh Thiển một cách dịu dàng yêu thương: “Lần này ta đi ra ngoài cũng không biết khi nào mới có thể trở về, đương nhiên phải đưa cho con nhiều món đồ một chút.”

“Mặt dây chuyền hình hoa sen này chẳng những có tác dụng làm không gian chứa đựng, mà còn có công năng phòng vệ. Hoa sen có chín cánh, có thể giúp con đỡ được chín lần phát động công kích của người có tu vi cấp bậc Linh Hoàng, một khi vượt quá chín lần, mặt dây chuyền sẽ mất đi chức năng phòng vệ, chỉ là đơn thuần là vật phẩm trang sức chứa đồ, con nhất định phải dùng cẩn thận.”

“Về phần cây cung La Hầu này, tổng cộng có chín mũi tên, mỗi một phát bắn cũng có thể xuyên thấu qua áo giáp phòng ngự Linh Thực của người có tu vi Linh Vương, nhưng cũng đòi hỏi rất nhiều linh lực, với tu vi của con bây giờ vẫn không thể bắn ra được, sau khi đạt đến cấp Linh Sĩ mới có thể sử dụng.”

Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Điển tịch bản vẽ thực văn và cách pha chế dược tễ, con đừng để người khác nhìn thấy, bằng không e là sẽ dẫn đến họa sát thân.”

Ngu Cảnh trong lòng bất cứ lúc nào cũng đều lo lắng đến sự an nguy của con gái mình, có thể đi trên con đường tu luyện vốn dĩ đã nghịch ý trời nhưng hắn không thể trói buộc đôi cánh bay lượn của con gái mình.

Mà cũng không thể cho quá nhiều đồ vật, bảo vệ nàng quá chặt chẽ chu đáo, như thế ngược lại sẽ làm hại nàng.

Sau khi nghiền ngẫm một hồi lâu mới quyết định bỏ những món đồ nào vào trong mặt dây chuyền không gian.

Ngu Thanh Thiển nghe lời người cha mỹ nhân dặn dò xong, trong mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, một loại cảm động khó tả và sự dịu dàng cuồn cuộn dâng trào quanh quẩn trong trái tim.

Từ lúc mới được sinh ra, người cha mỹ nhân này đã vì thân thể suy nhược của nàng mà bôn ba, đến khi trưởng thành lại lo lắng đến sự an nguy của nàng, nhọc công vô điều kiện như vậy làm sao mà nàng không cảm động cho được.

“Cha, người phải đi trong bao lâu?” Giọng nói của Ngu Thanh Thiển có chút nghẹn ngào.

Từ trong giọng nói của người cha mỹ nhân có thể nhận ra rằng, hẳn là hắn có việc quan trọng gì đó cần phải đi làm, thời gian đi ra ngoài chắc chắn sẽ không ngắn đâu, thậm chí có khả năng hai cha con nàng mấy năm nữa cũng không được gặp mặt nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.