Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 295: Chương 295: Mời (1)




Ngu Thanh Thiển thấy có người gọi Phong Thần liền giương mắt nhìn sang.

Chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú mặc thanh bào dẫn theo hai cô gái và một chàng trai đều mặc lục y đi tới.

Ngu Thanh Thiển được Thánh viện đặc cách trúng tuyển, cũng lén đi thăm dò rất nhiều tin tức về Thánh viện.

Ở trong Thánh viện, đệ tử tu hành không giống như Năm Hoàng gia Học viện phân khác hệ mà đều dựa vào bản lĩnh tu hành của bản thân.

Thánh viện chỉ cung cấp cơ hội và nơi tu luyện, phần lớn tài nguyên tu luyện đều phải tự mình tranh thủ được, đây cũng được coi là một loại rèn luyện.

Ở Thánh viện, các đệ tử cũng có cấp bậc cao thấp, được phân làm Hồng bào đệ tử, Hoàng bào đệ tử, Lam bào đệ tử, Lục bào đệ tử, Thanh bào đệ tử, Tranh bào đệ tử và Tử bào đệ tử.

Hồng bào đệ tử thấp nhất, thường thì đa số là đệ tử mới nhập môn, Tử bào đệ tử cao nhất, đại đa số đều ở Thánh viện tu hành đã mấy năm, thậm chí có đệ tử hơn mười năm.

Từ Hồng bào đệ tử tới Tử bào đệ tử không quyết định dựa vào tu vi, còn có một nửa là xem kết quả thi đấu mỗi năm và giá trị cống hiến đối với tông môn mà quyết định.

Tên nam tử khôi ngô tuấn tú này mặc Thanh bào đại biểu địa vị không hề thấp ở trong Thánh viện.

Phong Thần nhìn thấy người đến, cười nhạt nói: “Tưởng sư huynh, Lý sư huynh, Tạ sư tỷ, Xa sư tỷ.”

Mấy người này và Phong Thần đã cùng nhau làm một vài nhiệm vụ tương đối khó, tình cảm giữa hai bên cũng không tệ lắm, Phong Thần cũng không quá lạnh lùng với họ.

Vai vế ở trong Thánh viện cũng không phải xem tu vi cao thấp mà quyết định, mà là dựa vào việc nhập môn trước sau và tuổi tác quyết định, bằng không trừ vị Tưởng sư huynh kia, tu vi của ba người khác đều thấp hơn Phong Thần.

Tưởng Hạo gật đầu, ánh mắt nhìn qua người Ngu Thanh Thiển, cười hỏi: “Vị này là…?”

Ngu Thanh Thiển muốn vào Thánh viện, cũng không muốn dựa vào danh tiếng của Phong Thần, hơn nữa cho dù Phong Thần là tự thân hay là bối cảnh đều khiến người khác quan tâm, nàng vẫn cần đối phó nữ nhân kia nên tạm thời không công khai quan hệ của nàng và hắn.

Còn người khác suy đoán như thế nào về quan hệ các nàng, đó là chuyện của người khác.

Bởi vậy lần này ra ngoài, Phong Thần vẫn chưa nắm tay Ngu Thanh Thiển, nhưng trải qua nụ hôn lần trước, bầu không khí giữa hai người lại càng thêm ăn ý.

“Nàng là Ngu Thanh Thiển.” Phong Thần giới thiệu Ngu Thanh Thiển với bốn người kia: “Đây là Tưởng Hạo sư huynh trong Thánh viện, Lý Ngọ sư huynh, Tạ Phượng Chi sư tỷ và Xa Phỉ Phỉ sư tỷ.”

Ngu Thanh Thiển mỉm cười, khách khí chào hỏi mấy người.

Tưởng Hạo tâm tư vừa chuyển, nụ cười càng sâu: “Hóa ra vị này là Ngu sư muội một năm trước được Thánh viện đặc cách trúng tuyển, thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên bất phàm nha.”

Thánh viện rất ít đệ tử được đặc cách trúng tuyển, trong mười năm gần nhất cũng chỉ có Trì Mặc Nhiễm và Phong Thần mà Ngu Thanh Thiển là người thứ ba, bởi vậy khiến cho không ít đệ tử trong Thánh viện quan tâm.

Tưởng Hạo nghe nói thế cũng tra xét tin tức về Ngu Thanh Thiển, khi đó Ngu Thanh Thiển vừa mới tấn cấp tới Linh Tướng tu vi, nhưng không ngờ mới hơn một năm mà nàng đã tấn cấp đến Linh Soái tu vi rồi, thiên phú tu luyện này quả thực rất mạnh.

“Tưởng sư huynh quá khen rồi.” Ngu Thanh Thiển khiêm tốn cười.

Tưởng Hạo cười nhìn hai người hỏi: “Các ngươi muốn đi ăn hả?”

“Ừ, Thiển Thiển thích đồ ăn ngon, ta dẫn nàng tới nơi này nếm thử Ngân Tuyến ngư và Xích Hỏa ly.” Phong Thần trả lời.

Giọng điệu hắn ít nhiều mang theo sự thân mật khiến mấy người họ không thể không suy nghĩ sâu xa quan hệ giữa hắn và Ngu Thanh Thiển, huống chi Tạ Phượng Chi và Xa Phỉ Phỉ đã nhìn thấy Phong Thần nắm tay Ngu Thanh Thiển đi dạo phố.

Tưởng Hạo suy nghĩ một chút liền mời nói: “Ta đã đặt phòng rồi, Ngân Tuyến ngư và Xích Hỏa ly mỗi ngày đều cung cấp số lượng hạn chế, ta cũng đặt trước rồi, nếu như Phong sư đệ và Ngu sư muội không chê, không bằng cùng nhau dùng cơm nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.