Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 296: Chương 296: Mời (2)




Phong Thần nghe được Tưởng Hạo mời vẫn chưa lập tức có quyết định, trái lại cúi đầu nhìn về phía Ngu Thanh Thiển.

Hành động trong lúc lơ đãng này, lại làm cho Tưởng Hạo bốn người trong lòng kinh ngạc không thôi.

Phải biết rằng Phong Thần tuy rằng so với bọn hắn đều nhập môn muộn, thế nhưng vô luận là thiên phú hay là bối cảnh đều cao hơn bọn họ, bình thường đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng chiếm vị trí chủ lực, từ trước đến nay làm việc độc đoán quả quyết, chẳng bao giờ lộ ra loại thần sắc trưng cầu này.

Mấy người biết, cái này cũng gián tiếp nói rõ Ngu Thanh Thiển ở trong lòng Phong Thần có vị trí không thấp.

Tạ Phượng Chi trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng lại cực kỳ không bình tĩnh, Xa Phỉ Phỉ lại lộ ra nụ cười có vài phần nghiền ngẫm.

Ngu Thanh Thiển nghĩ Phong Thần và những người này bình thường phải cùng nhau làm nhiệm vụ, nếu như cự tuyệt cũng có chút không thể nào nói nổi, cười nói: “Chúng ta đây liền làm phiền mấy sư huynh sư tỷ.”

“Ha ha, không tính là làm phiền, bữa này coi như đón tiếp Ngu sư muội tẩy trần đi.” Tưởng Hạo cười làm một tư thế mời, đoàn người vào phòng đã đặt.

“Nhất Tuyến Thiên” là tửu lâu tốt nhất Trung Ương đại lục cũng có chỗ đặc thù, vô luận là phòng khách, nhã các hay là phòng bao môi trường mỗi thứ đều có cái hay của nó.

Ngu Thanh Thiển đám người tiến vào phòng diện tích rộng rãi, mặt sườn có một cái bàn, trên đài bày một chiếc đàn cổ.

Gian phòng nối liền một tiểu viện, trong viện một ao sen đang nở rộ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, đóa sen tản ra sáng rực rỡ chói lọi, nước suối chảy quanh.

Bốn phía đều trồng hoa tươi có tiếng, cả căn phòng nhỏ phối hợp lại làm cho cảnh đẹp ý vui, cảnh vật chung quanh ưu nhã, lại mang khiêm tốn xa hoa.

Tưởng Hạo không sinh ra trong thất đại gia tộc đứng đầu, nhưng cũng là Trung Ương đại lục nhất lưu thế gia chính thống, người tiếp đãi tửu lâu là một gã quản sự, thái độ vô cùng khách khí.

“Các vị khách quý, có muốn nghe đàn không?” Mấy người sau khi gọi xong đồ ăn, quản sự cười hỏi.

Tưởng Hạo trên mặt mang nụ cười: “Nghe nói Tử Yên cô nương vừa sáng tác khúc mới, quản sự đi mời nàng tới đây đi.”

“Được, các vị khách quý xin chờ chốc lát, ta đây liền đi mời Tử Yên cô nương đến ngay.” Quản sự cung kính nói xong liền lui ra ngoài.

Mấy người sau khi ngồi xuống, hai thị nữ dung mạo xinh đẹp tiến vào phòng, đem bộ đồ trà bày ra, một vị bắt đầu pha trà cho mấy người bọn họ.

Một lát sau trà tỏa ra mùi thơm khắp phòng.

Xa Phỉ Phỉ nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn Ngu Thanh cười yếu ớt hỏi: “Ngu sư muội lần này tới Trung Ương thành, là chuẩn bị tiến vào Thánh viện tu hành phải không?”

“Ừ, đúng là dự định như vậy.” Ngu Thanh Thiển gật đầu mỉm cười.

“Thánh viện tài nguyên phong phú, quả thực so với Hoàng gia Học viện càng tốt.” Xa Phỉ Phỉ thái độ tương đối thân mật.

Từ góc độ đơn thuần mà xem, nàng đối với vị Ngu sư muội này cũng không ghét.

Ngu Thanh Thiển gia thế tuy rằng không tính là hiển hách, nhưng cũng không phải xuất thân phổ thông bình dân, hơn nữa có thiên phú yêu nghiệt, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai thành tựu tất nhiên bất phàm.

Trong bốn người ngoại trừ Tạ Phượng Chi ra, đều tỏ ra ý thân mật và kết giao.

Tạ Phượng Chi sắc mặt nhàn nhạt bưng chén trà, đối với Ngu Thanh Thiển thái độ rất lãnh đạm, vẫn luôn chưa mở miệng nói chuyện gì.

Ngu Thanh Thiển đã sớm phát hiện ra Tạ Phượng Chi có thái độ đối với nàng, nàng tinh thần lực minh nhuệ, tự nhiên biết Tạ Phượng Chi đối với mình còn có địch ý.

Thêm nữa Tạ Phượng Chi thỉnh thoảng đối Phong Thần trong ánh mắt toát ra ngoài thần sắc phức tạp ai oán, còn có cái gì nghĩ không hiểu, đây lại là bệnh mỹ nhân số đào hoa.

Bất quá Ngu Thanh Thiển cũng không vặn hỏi Phong Thần, thích đối phương sẽ dành cho đối phương sự tín nhiệm tuyệt đối.

Tưởng Hạo biết được tâm tư của Tạ Phượng Chi, chỉ là chuyện tình cảm thì cưỡng cầu không được, để làm sôi nổi bầu không khí, hắn mở miệng cười hỏi: “Ngu sư muội có từng đi đến Địa Cung? Tối hôm nay Địa Cung có một hoạt động cướp báu vật rất thú vị, các ngươi cũng cùng đi vui đùa một chút như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.