Lời mời của Tưởng Hạo khiến Ngu Thanh Thiển có chút bất đắc dĩ, sao kế hoạch hôm nay của các nàng đều giống với những người này vậy nhỉ?
Ngoại trừ Tạ Phượng Chi, mấy người đối với nàng đều tương đối thân thiện, Tưởng Hạo đã mở miệng mời, nếu như từ chối buổi tối lại gặp nhau cũng có chút mất mặt đi.
“Được chứ! Lần đầu tiên ta tới Trung Ương thành, sớm đã nghe danh Địa Cung, đang muốn tới mở mang tri thức một chút đây.”
Tưởng Hạo thấy Ngu Thanh Thiển trả lời, sắc mặt sung sướng cười nói: “Địa Cung tuyệt không phải nơi có tiếng mà không có miếng, sẽ không để Ngu sư muội thất vọng vào tối này đâu.”
“Đúng vậy! Ta đi qua Địa Cung hai lần, mỗi lần đi đều có một sự thú vị khác nhau, Ngu sư muội tất nhiên sẽ không thất vọng.” Lý Ngọ cười nói.
“Ừ, nghe các ngươi nói như vậy, ta lại càng thêm mong đợi.” Ngu Thanh Thiển mỉm cười gật đầu.
Đang lúc nói chuyện thì từng món ăn được bưng lên.
Vẻ mặt Ngu Thanh Thiển vui vẻ hơn vài phần, chỉ ngửi mùi thôi cũng biết món ăn ở đây quả nhiên là danh bất hư truyền.
Đồ ăn đã lên đủ, mấy người cũng bớt nói mà chậm rãi dùng cơm.
Phong Thần gắp một miếng ngân tuyến ngư, gỡ xương xong mới bỏ miếng cá vào trong bát Ngu Thanh Thiển, động tác tự nhiên lưu loát như là đã làm rất nhiều lần vậy.
Ngu Thanh Thiển theo thói quen gắp cá lên đưa vào trong miệng, một cảm giác bùi ngọt lan ra, làm cho đầu lưỡi của nàng càng kích động: “Con cá này quả thực rất tươi ngon nha.”
Phong Thần tiếp tục gỡ xương miếng cá nữa rồi thả vào trong bát nàng, cười khẽ: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Động tác của hai người đều tự nhiên như thói quen khi còn bé.
Lúc ấy cơ thể Ngu Thanh Thiển suy nhược, ngoại trừ lúc bình thường khắc khổ rèn luyện ra, có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi.
Lại thêm mỗi ngày ỷ lại vào Phong Thần, thường xuyên sai khiến hắn làm việc như lột quýt, gỡ xương cá, bóc vỏ tôm vân vân.
Lúc đầu Phong Thần chẳng buồn để ý đến nàng, thế nhưng Ngu Thanh Thiển quấn mãi không bỏ, hăng hái giày vò khiến cho Phong Thần bất đắc dĩ tiếp nhận, dần dần tạo thành rất nhiều thói quen.
Hai người như vậy không cảm thấy cái gì, nhưng bốn người ngồi cùng bàn xem ra tương đối sợ hãi.
Họ hoàn toàn không nghĩ tới Phong Thần bình thường lạnh lùng chỉ biết tu luyện và nghiên cứu thực văn, chế tạo, vậy mà lại có một mặt săn sóc ôn nhu như vậy, tưởng như muốn nhanh chóng làm đui mắt của bọn họ nha!
Tạ Phượng Chi thấy mọi hành động của Phong Thần hết sức thông thạo, đáy mắt toát ra một vẻ không thể tin được, chiếc đũa trong tay nắm chặt suýt chút nữa bẻ gãy.
Xa Phỉ Phỉ đương nhiên phát hiện ra sự khác thường của Tạ Phượng Chi, trong lòng cảm thấy buồn cười, bình thường nàng ta luôn cho rằng mình đã nắm chắc Phong Thần trong lòng bàn tay, vậy mà giờ kinh ngạc không thôi.
Nàng và Tạ Phượng Chi vẫn coi như hòa khí nhưng sớm đã kết thù kết oán sâu, nàng vui mừng nhìn Tạ Phượng Chi và Phong Thần lỡ mất dịp tốt.
Thực ra Xa Phỉ Phỉ thấy thân phận bối cảnh của Tạ Phượng Chi có thể xứng đôi Phong Thần, nhưng tính tình thật đúng là không thích hợp làm Thái tử phi của Phong Ly quốc chút nào.
Quả nhiên, không phải Phong Thần có tính tình lạnh lùng mới vô tình như thế, mà là đối với Tạ Phượng Chi không có hứng thú mới lạnh nhạt như vậy.
“Phong sư đệ và Ngu sư muội giống như là quen biết rất lâu vậy, tình cảm thật tốt nha!” Xa Phỉ Phỉ cười híp mắt ca tụng một câu.
Những lời này cũng không phải là thăm dò mà đó là cảm giác chân thật.
Đừng nói là nàng, ngay cả ba người đang ngồi kia cũng đều cảm thấy giữa Phong Thần và Ngu Thanh Thiển bọn họ như có hẹn ngầm, như là đã được gây dựng từ nhiều năm vậy.
“Khi còn bé chúng ta đã quen biết rồi, tình cảm đương nhiên rất tốt.” Phong Thần suốt từ nãy không nói gì bỗng ngẩng đầu lên nói.
Việc hắn khi còn nhỏ từng đi qua Cẩm Vương phủ của Đại Diễm quốc mời Ngu Cảnh xem bệnh cũng không khó moi ra, cũng không cần thiết cố ý che giấu làm gì.