Lời nói của Phong Thần như chuyện đương nhiên khiến mấy người không tự chủ lấy tay che trán.
Thì ra bọn họ và Phong Thần đã nhiều lần cùng làm nhiệm vụ như vậy, hơn một năm tiếp xúc, thật đúng là không quá hiểu hắn.
Tưởng Hạo và Lý Ngọ đồng thời ở trong lòng cảm thán, Phong Thần một mặt ôn nhu như vậy nếu để cho những nữ tử ái mộ hắn trong Thánh viện này thấy, còn không làm vỡ nát trái tim, lệ chảy thành sông.
Tưởng Hạo mịt mờ liếc sang Tạ Phượng Chi đang nắm chặt đũa trong tay, không khỏi nghĩ nữ nhân này bình thường ở Thánh viện tuy rằng tương đối kiêu căng, ở trước mặt Phong Thần ngược lại thật đúng là có thể nhẫn nhịn.
Sau khi ăn xong, một vị nữ tử mặc váy xếp nếp khuôn mặt đẹp tuyệt nổi bật đi đến.
Nàng một cái nhăn mày một tiếng cười đều mang theo một loại hàm xúc thú vị, trên má phải có một nốt ruồi son chẳng những không có ảnh hưởng toàn bộ khuôn mặt, trái lại làm cho nàng khí chất thanh thuần nhiều hơn cảm giác quyến rũ.
“Tử Yên xin chào các vị quý khách.” Nàng tiến lên đưa tay đặt ở bên trái, khụy gối nửa ngồi hành lễ.
Tưởng Hạo giơ tay lên cười nói: “Tử Yên cô nương không cần khách khí, ta ngày hôm nay mở tiệc chiêu đãi các vị sư đệ sư muội, cô nương gảy một bản trước đi.”
Tử Yên cười gật đầu, ánh mắt cũng không liếc chung quanh lung tung, đi lên trước đàn ngồi xuống, một khúc trong suốt dễ nghe từ gian phòng vang lên.
Ngu Thanh Thiển nghe Tử Yên đánh đàn, nhạy cảm phát hiện trên người đối phương cất giấu một tia rất khó bắt được sát khí, ánh mắt thâm sâu.
Sát khí như chỉ có trên người những kẻ thường xuyên đắm chìm trong chém giết, xem ra người gọi là Tử Yên mang thân phận cầm nữ này không hề đơn giản.
Một khúc đàn xong, Tử Yên lau tay, cười một cách tự nhiên nhìn mọi người.
“Tử Yên cô nương có tài đánh đàn rất tốt.” Ngu Thanh Thiển cười tán thưởng một tiếng.
Ở Mạt Thế Ngu Thanh Thiển tương đối thích y thuật và âm luật để tự tiêu khiển, bởi vậy nghe được trình độ đánh đàn của đối phương quả thực rất cao.
Tưởng Hạo gật đầu nói: “Tử Yên cô nương ở Trung Ương thành tài đánh đàn rát là nổi danh.”
Không chỉ như thế, bình thường còn có thể có người thân phận tôn quý mời nàng đi gảy đàn, đây cũng là nguyên do “Nhất Tuyến thiên” mời Tử Yên đàn cho khách, thái độ đối với nàng tương đối khách khí.
Tạ Phượng Chi ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tử Yên, mang theo vài phần khinh thường nói: “Một kỹ nghệ mà thôi, đáng được các ngươi như vậy truy phủng không?”
Tiếng nói nàng vừa dứt, Tử Yên trên mặt như trước vẫn mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt lại cất giấu một tia lãnh ý.
Ngu Thanh Thiển tự nhiên bắt được trong mắt Tử Yên chợt lóe lên tia lãnh ý, tâm tư vừa chuyển nói: “Tử Yên cô nương tài đánh đàn cao siêu đáng được tán thưởng, ta không hề cảm thấy có vấn đề gì.”
Nàng biết Tạ Phượng Chi mới vừa châm chọc chủ yếu là nhắm vào mình mà đến, Tử Yên chỉ là nằm yên trúng đạn mà thôi.
Đương nhiên, đối với Tạ Phượng Chi mà nói, quả thực hết sức nhìn không vào mắt một kỹ nghệ như Tử Yên
“Đúng vậy! Đây chỉ là tiêu khiển mà thôi, Tạ sư muội cần gì phải nghiêm túc như vậy.” Tưởng Hạo pha trò nói.
Trong lòng hắn cũng có vài phần không hài lòng, Tử Yên là hắn gọi tới, nếu Tạ Phượng Chi trực tiếp châm chọc như vậy cũng làm cho hắn có vài phần sượng mặt.
Phong Thần không nói gì, chỉ là lạnh lùng quét mắt quaTạ Phượng Chi một cái.
Tạ Phượng Chi là Tạ gia đích nữ, bình thường đều nói một là một, lúc ở trong Thánh viện tính tình cũng ít ẩn nhẫn, ngày hôm nay nếu không có Phong Thần ở đây, nàng đã không nhịn được mà lên cơn.
Thấy tầm mắt Phong Thần hiện lên lạnh lẽo, Tạ Phượng Chi cắn môi một cái, đứng lên hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi thích loại tiêu khiển này, ta lại không có hứng thú gì.”
Nàng tiếp tục lạnh lùng nghiêm nghị liếc mắt nhìn Ngu Thanh Thiển, ý vị thâm trường nói: “Ngu sư muội, bị phá cách trúng tuyển vào Thánh viện cũng không có nghĩa là cái gì, hy vọng tương lai ngươi còn có thể xuất sắc như vậy.”
Ngu Thanh Thiển không hề đem lời cảnh cáo của nàng để ở trong lòng, không đếm xỉa tới cười cười: “Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, ta tự nhiên sẽ không để cho ngươi thất vọng.” Trong đó mười phần mang ý tứ hàm xúc châm biếm.
“Ta đây sẽ không phụng bồi nữa.” Tạ Phượng Chi là đối với Phong Thần có tình ý, nhưng lại cũng có thân kiêu ngạo là Tạ gia đích nữ, tự nhiên sẽ không lại tiếp tục ở lại, không đợi những người khác nhiều lời liền phất tay áo rời đi.