Hạ Oanh và Cơ Linh Song lưng dựa sát vào nhau, liên tục tấn công ma thú, máu đã nhuốm đỏ cả lên áo của bọn họ.
Sức tấn công kề vai tác chiến của hai người đúng là vô cùng nổi bật trong hai nhóm.
Đột nhiên, một ma thú khổng lồ nhảy từ trên cao xuống, há mồm to máu chảy đầm đìa, cắn vào hai người bọn họ.
“Ôi, cẩn thận trên đầu!” Một người của nhóm 3 hoảng hốt kêu lên một tiếng chói tai, nhưng không kịp cứu viện rồi.
Cơ Linh Song và Hạ Oanh cảm thấy trên đầu bị bao phủ bởi bóng tối, ngước lên nhìn thì đột nhiên hoảng loạn, vội vàng muốn tấn công, nhưng lại bị ma thú bên cạnh bao vây quấn chặt.
Đôi cánh mọc trên đầu ma thú phát ra lực khống chế mà các ma thú khác chung quanh không thể sánh được.
Trước đây khi hai người gặp nguy hiểm, đã dùng hết át chủ bài, nhìn ánh mắt đầy vẻ hung hãn của ma thú đó, miệng đầm đìa máu tiến lại gần, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Sau đó, Hạ Oanh và Cơ Linh Song đã cùng hành động, xoay người định đẩy đối phương ra, có thể sống sót được người nào thì hay người đó.
Chỉ có điều hai người cách ra được vài bước, thì lại bị mấy con ma thú vây lại quấn chặt, phải cố hết sức chịu đựng, kiên trì đến cùng để thoát ra khỏi vuốt sắc ma thú đang gầm gừ.
Trong lúc hai người đang cảm thấy tuyệt vọng đau đớn, thì đột nhiên một bóng dáng như ma quỷ lướt ngang trên đầu Cơ Linh Song và Hạ Oanh.
“Thịch!!” Bóng dáng đó chỉ chao đảo vài lần trên không trung, nhiều người trông thấy ma thú dũng mãnh hung tàn đó mới bay lên được nửa khoảng không, thì đập mạnh xuống đất.
Điều khiến mọi người sững sờ là, tại vị trí viên tinh hạch ở giữa trán của con ma thú khổng lồ bị rơi xuống đất đó chỉ còn lại một cái lỗ hổng đầy máu, vùng vẫy vật lộn trên mặt đất một hồi, hơi thở dần bắt đầu yếu đi và vụt tắt.
Rõ ràng tinh hạch trên đầu nó đã bị bóng dáng đó đào khoét khi giao đấu.
Hai nhóm lúc này đều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn bóng dáng đó với vẻ xúc động, bọn họ nghĩ người chỉ dẫn đã đến trợ giúp, sự tuyệt vọng vây chặt trong đáy lòng đã dần được tháo gỡ, dường như đã nhìn thấy tia hi vọng sống sót.
Và cái bóng đó chưa dừng lại hẳn, sau khi rơi xuống đất, nó còn lượn lờ quanh ma thú đang vây đánh Cơ Linh Song và Hạ Oanh.
Nơi nó tạt qua, từng con ma thú lần lượt ngã xuống, tinh hạch bị khoét đi, chết vô cùng thê thảm.
Sau đó một nhóm người từ mặt bên xông ra, tham gia chiến đấu, tình huống gay cấn nguy hiểm của hai đội đã dần dịu bớt, và bắt đầu phản công điên cuồng trở lại.
Người chỉ dẫn trước đây bị mấy con ma thú thực lực dũng mãnh quấn chặt vừa hay đã đến kịp lúc nhìn thấy cảnh lúc nãy, thở phào nhẹ nhõm
Nếu Cơ Linh Song, Hạ Oanh và ba người khác của hai nhóm này bị chết trong khi rèn luyện, vậy thì sự việc càng nghiêm trọng rồi.
Có Ngu Thanh Thiển và nhóm bảy tham gia vào, thì chiến cuộc sẽ phát triển theo chiều hướng ngược lại.
Không bao lâu, trên mặt đất trải đầy xác của ma thú, tập trung nhiều nhất là ở chung quanh Cơ Linh Song và Hạ Oanh.
Trận chiến kết thúc, chiếc bóng luẩn quẩn quanh ma thú đó đã dừng bước, lướt về phía trước mặt Cơ Linh Song và Hạ Oanh, với vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: Hai ngươi không sao chứ?
“Thanh Thiển, đúng là ngươi rồi!” Vừa gặp Ngu Thanh Thiển, Hạ Oanh liền vồ tới ôm lấy nàng với vẻ xúc động: “Hu hu, Thanh Thiển, ngươi đúng là vị cứu tinh của bọn ta, nhìn thấy bóng dáng quỷ mị đó ta đã sớm đoán là ngươi rồi.”
Cơ Linh Song với vẻ xúc động được may mắn thoát chết cũng chạy đến ôm chầm lấy Ngu Thanh Thiển: “Ta đã biết là ngươi rồi.”
Lúc nãy Ngu Thanh Thiển đã giải cứu bọn họ với khí thế còn hung tàn hơn cả ma thú, trong lòng nàng vừa cảm kích, vừa oán than bởi lực chiến đấu của bằng hữu thật sự thay đổi quá lớn.
Người của nhóm ba và nhóm tám ai nấy đều thở hổn hển, khi vừa may mắn thoát chết, đột nhiên nghe thấy Hạ Oanh hét lên một tiếng “Thanh Thiển”, bất chợt bọn họ đều đưa mắt nhìn vào phía chiếc bóng đã rơi xuống đất đó, nhìn rõ diện mạo thật sự.
Và khi phát hiện người đó đúng là Ngu Thanh Thiển – bán phế vật trong truyền thuyết, ngoài Kỳ Duệ có vẻ hơi ổn ra, toàn bộ đều tỏ vẻ bất ngờ, không tin như gặp ma.