Cả nhóm nghe theo chỉ lệnh của Ngu Thanh Thiển, kiếm được sơn động nàng nói.
Trong lòng mọi người càng thán phục năng lực của nàng.
Đến cái sơn động nơi hẻo lánh như vậy mà có thể do thám được, nàng ta rốt cuộc có gì mà làm không được đây?
Sau khi vào sơn động, Hỏa Ly Nhã tuân theo lời hứa cầm ra những miếng thịt ma thú tươi còn lại đem đi nướng.
Trải qua sự tuyệt vọng đến hân hoan khi đi qua con đường nhỏ, tối nay mọi người đã thả lỏng hơn nhiều, có cười có nói chuyện phiếm, cùng nhau ăn thịt.
Ngày thứ hai, tia sáng mặt trời vừa chiếu xuống sơn cốc.
Hỏa Ly Nhã vừa ra khỏi sơn động thì thấy Ngu Thanh Thiển dựa vào cây, thần sắc kỳ lạ nhìn dòng sông ở phía xa.
“Vẫn đang nhớ ma thú và yêu thực ở dòng sông kia hả?” Chàng bước tới bên cạnh Ngu Thanh Thiển uể oải hỏi.
Ngu Thanh Thiển nhẹ nhau mày: “Có biến.”
Thần sắc uể oải trên khuôn mặt anh tuấn của Hỏa Ly Nhã thu lại mấy phần, kinh ngạc hỏi: “Biến gì?”
“Ma thú và yêu thực ở dòng sông đó đã không còn ở chỗ cũ, bọn chúng đang không ngừng bơi ngược trở về thượng du.” Ngu Thanh Thiển trả lời.
“Cái gì? Bọn ma thú và yêu thực đều đang bơi về thượng du sao?” Lời lúc đó của nàng đều lọt vào tai của những người khác vừa bước ra khỏi sơn động.
Tiêu Tử Khôn nhăn mày: “Có nghĩa là ở thượng du con sông đang xảy ra chuyện gì, mới dẫn mấy con ma thú và yêu thực bơi tới?”
Ngu Thanh Thiển mỉm cười: “Chúng ta đuổi theo hướng thượng du xem thử là biết.”
Nàng cũng khá hiếu kỳ tại sao những ma thú và yêu thực đó lại bơi điên cuồng về thượng du. Nàng phát hiện biểu cảm của bọn chúng giống như đều rất vội vàng và không thể khống chế được.
Thông thường những tình huống như thế này xuất hiện, thì như một điềm lành sắp tới.
Những người khác cũng đều đoán như vậy, tuy là đi cùng để tham gia cuộc vui thì sẽ có khả năng gặp nguy hiểm. Nhưng mà cơ hội hiếm có sẽ càng khiến bọn họ không màng đến nguy hiểm mà nắm lấy.
“Đi thôi, vừa đúng hướng thượng du của dòng sông cũng là khu vực ngoại vi của dãy núi Kinh Cốc.” Hỏa Ly Nhã lúc này cũng chiến ý hăm hở lên đường.
Cả nhóm không chậm trễ, đi dọc theo con sông về hướng thượng du.
“Gầm gừ!”
Qua khoảng một tiếng, ở phía xa không ngừng có tiếng dã thú kêu gào vọng lại, hơn nữa càng ngày càng dồn dập.
Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã nhìn nhau, đều bắt được sự hưng phấn và mong muốn tìm hiểu trong mắt nhau.
Những người khác vừa căng thẳng vừa kích động, tay nắm chặt đi nhanh.
Rồi lại đi qua hơn một tiếng, tiếng kêu của dã thú ở phía trước ngày càng dữ dội, thỉnh thoảng còn trộn lẫn truyền đến tiếng đánh nhau.
“Những nhóm khác đang ở phía trước, hình như đang tiến hành cuộc đấu ác liệt, mọi người cẩn thận.” Hỏa Ly Nhã phát hiện tiếng đánh nhau ở phía trước rất lớn, ra dấu tay với nhóm mình.
Một đội Linh Thực Sư lập tức kêu gọi Linh Thực ra để biến thành áo giáp bảo vệ. Tôi Thể Sư cũng cầm vũ khí ra phòng vệ, tốc độ đi rõ ràng đã giảm xuống.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Cứu mạng!”
Sau đó một tia pháo hoa làm tín hiệu cầu cứu được bắn lên không trung.
Mộ Dung Thanh ngẩn ra nói: “Đây là tín hiệu cầu cứu của nhóm ba của học viện.”
“Chúng ta nhanh tới giúp đi.” Hỏa Ly Nhã biểu cảm nghiêm túc, dẫn cả nhóm chạy tới.
Trong lòng Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư cũng lo lắng, đi nhanh về hướng có đánh nhau trước cả nhóm.
Thành viên nhóm ba có cả Hạ Oanh, căn cứ vào tiếng đánh nhau vọng tới thì tình hình của đội ngũ bọn hạ đang rất là xấu.
Quả nhiên, lúc nhóm họ đi tới, thì thấy đám người của nhóm ba và nhóm tám đang bị hơn ba mươi con ma thú không ngừng bao vây, có mấy người thậm chí bị trọng thương nằm dưới đất, không biết tình hình sống chết thế nào.