Ngu Thanh Thiển bước tới trước mặt người đó, mỉm cười vỗ về cảm xúc căng thẳng của hắn.
“Thả lỏng, bây giờ ta sẽ chữa trị cho ngươi, không sao đâu.”
Trên tay của nàng xuất hiện một ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục nhạt. Đặt vào cánh tay bị thương của thiếu niên kia.
Ánh sáng màu lục biến thành từng ánh sáng sao nhỏ xuyên vào cánh tay bị thương của đối phương. Máu tươi còn đang đổ ròng ròng, lập tức dừng lại, cả băng gạc còn chưa sử dụng thì vết thương đã dần dần liền lại.
Chữa xong vết thương cho thiếu niên đó, hai Tôi Thể Sư và ba Linh Thực Sư lại bị ma thú tiếp cận tấn công bị thương. Có người thậm chí bị ma thú cào vào bụng, tạo thành một cái lỗ.
“Á!” Hắn đau đớn sợ hãi kêu lên một tiếng. Sau đó sụp đổ nằm lên đất, hơi thở bắt đầu yếu dần: “Có phải ta sắp chết rồi không?”
Ngu Thanh Thiển thấy như vậy thì chau mày. Nàng quay đầu nói với Doãn Minh đang bận rộn tay chân chữa trị cho một Linh Thực Sư bị thương khác: “Ngươi không cần hoảng loạn, kêu gọi Linh Thực được ký khế ước ra, dùng năng lực của nó cùng nhau chữa trị cho người bị thương. Ta đi cứu người đằng kia.”
“Được!” Doãn Minh thấy Ngu Thanh Thiển bình tĩnh trầm lặng, tâm trạng vốn dĩ hoảng loạn vô cùng trở nên ổn định hơn nhiều.
Một đứa con gái như Ngu Thanh Thiển mà có thể đứng trước cảnh lâm nguy không hề e sợ, vậy thì hắn cũng càng cần phải cố gắng hơn.
Lúc này một đóa hoa màu nguyệt bạch được Doãn Minh kêu ra, hoa Ninh Thần phát ra từng luồng sáng mềm mại, giúp đỡ hắn chữa trị.
Ngu Thanh Thiển bước nhanh tới chỗ người có bụng bị cào thành một cái lỗ to, cuối người quỳ xuống, lấy bàn tay được ánh sáng lục phủ lên vết thương, một mặt dịu dàng nói: “Không cần phải sợ, ngươi sẽ không chết đâu.”
Người đó cảm thấy một làn khí ấm mát vây quanh lấy bụng của hắn. Cơn đau làm hắn sắp ngất lúc trước, giảm đi nhiều.
Máu trong bụng vẫn luôn chảy ra ngoài cũng nhanh chóng dừng lại. Hắn như thấy được hy vọng, nhìn Ngu Thanh Thiển, khẩn cầu: “Cầu xin ngươi cứu lấy ta, ta còn chưa muốn chết.”
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu ngươi.” Giọng Ngu Thanh Thiển vô cùng dịu dàng, giống như có ma lực, làm cho thân hình căng thẳng của người đó trở nên thoải mái hơn.
“Cảm ơn!”
Ngu Thanh Thiển không ngừng lấy dị năng chữa trị Mộc hệ kết hợp với sức mạnh của Linh Thực Sư hệ chữa trị, xâm nhập vào thân thể của đối phương. Sau lưng nàng là một đóa hoa màu đỏ tươi rực rỡ tinh tế đung đưa theo gió, vô cùng quyến rũ.
Vết thương trên bụng của người bị thương liền lại rất nhiều. Nàng không muốn bộc lộ dị năng Mộc hệ, do đó đến khi gần được thì thu tay, lấy gạc băng vết thương của đối phương lại.
Không xa nơi đó, cuộc chiến cũng sắp kết thúc. Trận chiến do Hỏa Ly Nhã và một Tôi Thể Sư khác dẫn đầu dần dần chiếm thế thượng phong.
Tạ Thư và Mộ Dung Thanh thỉnh thoảng lại tấn công tinh thần vào mấy con ma thú. Những người khác cũng đang nỗ lực vây lấy.
Những con ma thú đổ xuống thì người bị thương cũng dần dần tăng lên nhiều.
Lúc con ma thú cuối cùng bị băng tiễn của Hỏa Ly Nhã bắn ngã trong vũng máu, phản ứng đầu tiên của cả đội không phải là hoan hô mà là sắc mặt trắng bệch.
Không ít người tay chân mềm nhũn ngồi bệt trên đất thở hồng hộc, họ có cảm giác như vừa được sống sót qua kiếp nạn.
Ngu Thanh Thiển và Doãn Minh nhanh chóng cứu trị cho mấy người bị thương, tình hình rất nhanh ổn định lại.
“Chúng ta thắng rồi!” Qua một lúc mới có người phản ứng lại, kích động nói.
“Đúng rồi! Chúng ta thắng rồi!” Những người còn lại cũng lần lượt trở nên kích động, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại ở trong lòng
Chiến đấu thật sự và chiến đấu trong tưởng tượng lúc trước cách nhau quá xa. Đặc biệt là những người thiên chất không tệ vô cùng cao ngạo, phút này giây này cuối cùng mới hiểu được tại sao các giáo viên luôn nhấn mạnh chiến đấu theo đoàn thể.
Nếu như bọn họ một mình gặp phải tình huống này, sợ rằng sớm đã chết trong miệng của ma thú rồi.
“Ngu Thanh Thiển ngươi lợi hại thật!” Đứa con gái tướng mạo thanh tú tên là Cố Hoan Đồng tán dương kêu lên một tiếng.