Sau khi vào dãy núi Kinh Cốc, hai giáo viên hướng dẫn để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một khắc, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trong các bài học của Học viện Hoàng gia, Linh Thực Sư cũng cần phải tiến hành rèn luyện cơ thể đơn giản, đặc biệt là Linh Thực Sư khoa chiến đấu, còn phải thường xuyên tham gia các tiết học của Tôi Thể Sư. Cho nên, những người ở đây, không ai cảm thấy chịu không nổi.
Sau khi nghỉ ngơi lại tiếp tục xuất phát, chưa được bao lâu, thì nghe tiếng xào xạc ở trước mặt.
“Giữ cảnh giác!” Ba Hạo nói với mọi người: “Âm thanh này phát ra từ ma thú. Mọi người hãy phát ra năng lực tinh thần đi do thám động tĩnh ở phía trước, không cần phải lo lắng!”
Nghe lời của Ba Hạo, đoàn người đều phát ra năng lực tinh thần. Không ít người tay nắm chặt, biểu hiện tâm trạng lo lắng kích động.
“Có ai do thám được tình hình phía trước chưa?” Lâm Phi Vũ quay đầu lại hỏi đoàn người.
Cả đoàn im lặng, lúc Lâm Phi Vũ nhau mày, thì Mộ Dung Thanh nói: “Phía trước chắc là có khoảng sáu con ma thú. Quan sát hơi thở cho thấy cấp bậc chắc là Võ Đồng giai đoạn một.”
Trong sự phân chia của con người, cấp bậc của yêu thực và Linh Thực Sư là giống nhau. Ma thú và Tôi Thể Sư có cấp bậc giống nhau.
Lâm Phi Vũ đưa mắt tán thưởng Mộ Dung Thanh: “Rất tốt, tình hình do thám được đều là sự thật.”
“Bây giờ bắt đầu lần chiến đấu đầu tiên của các em trong đợt huấn luyện tân sinh này.” Lâm Phi Vũ bước đến một vị trí, cầm nhánh cây vẽ ra một vòng tròn nói: “Tôi Thể Sư ra khỏi hàng. Các em phụ trách dụ sáu con ma thú này đến vị trí trong vòng tròn.”
“Sáu con ma thú một khi xuất hiện, Linh Thực Sư khoa chiến đấu lập tức bao vây, dùng Linh Thực quấn lấy và tấn công.”
“Các Linh Thực Sư khoa khác cũng dùng các phương pháp tấn công mà bình thường các giáo viên học viện dạy ra đối phó tấn công ma thú. Linh Thực Sư khoa điều trị một khi phát hiện người bị thương thì lập tức chữa trị.”
Lâm Phi Vũ sau khi dặn dò đơn giản chiến lược tác chiến, thì ra hiệu cho các Tôi Thể Sư trong nhóm tấn công.
Mỗi nhóm có mười hai Tôi Thể Sư, là chủ lực tấn công. Thấy Lâm Phi Vũ ra tín hiệu, bọn họ lập tức theo trình tự cẩn thận bước về hướng ma thú.
Ngu Thanh Thiển thấy mười hai người đó, tuy động tác chưa thuần thục, thần sắc căng thẳng, nhưng lại rất có trình tự, rõ ràng là lúc ở học viện đã được huấn luyện qua.
Những Linh Thực Sư còn lại thì vô cùng lo lắng nhìn về phía trước, chỉ có Ngu Thanh Thiển thần sắc bình tĩnh.
Sáu con ma thú phía trước đối với nàng căn bản không có gì đáng ngại. Chỉ mình nàng thôi cũng đã có thể giết chết bọn chúng một cách nhẹ nhàng. Chỉ là chưa tới tình huống nguy hiểm đột ngột, thì nàng chưa muốn lộ ra thực lực của mình.
“Gừ, gừ!” Rất nhanh, tiếng gầm gừ của ma thú vọng tới.
Sau đó thì thấy các Tôi Thể Sư cùng nhóm chạy như bay đến, đuổi theo đằng sau sáu con sư tử ma thú thân hình khổng lồ.
“Bao vây.” Hỏa Ly Nhã hét lên một tiếng, ra tay tấn công trước.
Sau người hắn xuất hiện một loại thực vật xinh đẹp màu lam, bọc toàn thân người hắn vào bên trong. Một chiếc áo giáp Linh Thực màu băng lam hiện ra trước mặt đám đông.
Theo sau câu chú ngữ, từng cây nhũ băng xuyên ra từ trong đất, bao vây toàn bộ sáu con ma thú vừa xông tới. Sau đó từng đợt băng tiễn nhanh chóng bao vây lấy vòng tròn.
Chàng ký khế ước với một Linh Thực hệ chiến đấu có thuộc tính băng. Lúc tấn công chủ yếu là tấn công bằng băng tiễn, băng nhũ.
Các Linh Thực Sư khác cũng không do dự, vội vội vàng vàng kêu gọi Linh Thực bắt đầu tấn công.
Trong số những Tôi Thể Sư đi dẫn dụ ma thú, có một người cánh tay không ngừng chảy máu. Rõ ràng là bị thương không nhẹ. Sau đó được người khác đưa vào vòng tròn bảo hộ.
Ngu Thanh Thiển nháy mắt với Doãn Minh, sau đó nhanh chóng bước tới.
“Cánh tay của ta bị cắn rồi, đau quá.” Người đó thấy hai người Ngu Thanh Thiển bước tới, lập tức nói.