Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 388: Chương 388: Nhức đầu như vậy




Ấn tượng của Hồng Cốc Tử đối với Ngu Thanh Thiển cũng không tệ, thêm cái thiên phú yêu nghiệt, tâm lý công bằng đã có chút lệch.

“Ta cho rằng đệ tử càng có thể dày vò như vậy càng có sự dẻo dai, hơn nữa từ trước tới nay chúng ta chưa có bất kỳ một quy định nào nói rằng không cho phép khế ước yêu thực trong mật địa hoặc là mang Linh Thực đi. Vì vậy, ý kiến của ta là chú ý nàng một chút, nhưng không có trừng phạt.”

Những chưởng tọa khác nghe ý kiến của hắn, có đồng ý cũng có phản đối.

Chưởng tọa của Hoàng Phong lên tiếng nói: “Nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng không được, nếu nàng lại tiến vào mật địa, đào hết số Linh Thực còn dư lại đem ra ngoài bán, vậy không phải tương đương với việc tranh đoạt cơ duyên của những đệ tử khác sao?”

Hắn không có thành kiến với Ngu Thanh Thiển, nhưng lại lo lắng sau khi chuyện như vậy xảy ra, những đệ tử khác của Thánh viện sẽ gây ầm ĩ.

“Ha ha, điểm này ngược lại không cần lo lắng, nha đầu kia mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng làm việc trầm ổn nội liễm, nàng sẽ không đào hết Linh Thực trong một mật địa đâu.” Gần đây Hồng Cốc Tử chú ý Ngu Thanh Thiển tương đối nhiều, vì vậy hiểu rất rõ tính tình của nàng.

Ngu Thanh Thiển làm việc luôn luôn sẽ lưu lại đường lui, căn bản không làm tuyệt, nếu không thì không chỉ đào một phần mười Linh Thực mang ra khỏi mật địa, mà là một nửa, thậm chí hơn nửa số Linh Thực rồi.

Chưởng tọa của Lam Phong nói: “Vậy nếu nàng lấy đi hết yêu thực huyết mạch cấp Vương trong mật địa, thì độ khó khi những đệ tử khác tiến vào mật địa tìm Linh Thực khế ước giảm bớt rất nhiều. Điều này gây bất lợi cho việc rèn luyện.”

Những người khác gật đầu một cái, chuyện này cũng là một vấn đề lớn.

Nếu yêu thực huyết mạch cấp Vương trong mật địa đều bị Ngu Thanh Thiển lấy mất, những đệ tử khác bước vào tìm Linh Thực sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chẳng những không tạo ra tác dụng rèn luyện, mà tin chắc rằng, Linh Thực trong mật địa sẽ không trụ được mấy năm đều bị khế ước sạch.

“Còn có một điểm, nếu người nào cũng giống như Ngu Thanh Thiển, không ngừng xông vào mật địa đào Linh Thực ra trao đổi, vậy những đệ tử khác sau này phải khế ước như thế nào đây?” Chưởng tọa của Lục Phong bổ sung nói.

Hồng Cốc Tử cảm thấy mấy người nói cũng đúng, nhưng nếu bảo phải trừng phạt Ngu Thanh Thiển, thì hắn không muốn chút nào.

Viện chủ cũng có chút khó xử: “Những đệ tử khác hẳn không có khả năng dày vò như Ngu Thanh Thiển. Nếu không, sau này quy định nàng chỉ có thể có một lần tiến vào mật địa chuyên môn sản xuất Linh Thực và yêu thực?”

Bọn họ cũng không thể nào cấm Ngu Thanh Thiển tiến vào mật địa, phải biết Hồng Phong còn có hai mật địa, thì những phong khác cũng có không ít mật địa.

“Vậy nếu nàng ở lâu trong đó không ra thì sao? Sau khi nàng gieo họa cho toàn bộ yêu thực và Linh Thực trong mật địa rồi mới đi ra, thì cũng vậy.” Chưởng tọa của Lam Phong nói.

Bọn họ đột nhiên phát hiện, nha đầu Ngu Thanh Thiển mới tiến vào Thánh viện ba tháng lại có thể dày vò như vậy, khiến cho bọn họ nhức đầu như vậy, thật là có một không hai.

Nhưng mà đối với một đệ tử có thiên phú yêu nghiệt, có thể dày vò như Ngu Thanh Thiển, mức độ khoan dung của cao tầng Thánh viện cũng tương đối cao, dù sao thì kinh nghiệm xưa nay đã chứng minh, đệ tử càng có thể dày vò, phần lớn đều có thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện này.

“Sau này chỉ cho phép Ngu Thanh Thiển tiến vào mật địa như vậy một lần, thời gian ở trong nhiều nhất một tháng, như vậy, cho dù có gieo họa trình độ cũng không quá mức khoa trương.”

Nữ tử thanh y mang khăn che mặt nói tiếp: “Nếu nàng có thể khế ước với tất cả yêu thực cấp Vương trong mật địa, vậy ta sẽ ra ngoài bắt thêm một nhóm yêu thực huyết mạch cấp Vương nữa ném vào mật địa, để cho đám đệ tử sau rèn luyện là được.”

Nghe được lời của nữ tử thanh y, những người khác đều cảm thấy cái chủ ý này không tệ. Như vậy vừa ngăn chặn Ngu Thanh Thiển muốn làm gì thì làm, lại không đả kích tính tích cực dày vò của Ngu Thanh Thiển, đẹp cả đôi bên.

“Chủ ý này của sư thúc quá tuyệt rồi, ta đồng ý.” Hồng Cốc Tử cười nói.

Viện chủ gật đầu híp mắt cười: “Thế thì quyết định như vậy đi, chờ xông quan Hồng Phong xong, lão phu đích thân tìm nàng nói chuyện một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.