Rời khỏi chỗ của Kim Phượng hoa, Ngu Thanh Thiển một đường đi về phía trước, tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm.
Sau đó lại lần lượt dùng những phương pháp khác nhau khế ước với năm bụi yêu thực huyết mạch cấp Vương, cũng ở địa phương khế ước yêu thực phát hiện ra năm bụi Linh Thực, thậm chí ở chỗ sâu nhất còn đào được một bụi Linh Thực cấp Vương, Thiên Biện Bạch Đào.
Cách ngày xông quan Hồng Phong còn ba ngày, Ngu Thanh Thiển rời khỏi mật địa.
Ngu Thanh Thiển vừa ra khỏi mật địa lại bị đệ tử của Hồng Phong chú ý, mới trở lại chỗ ở đã có không ít đệ tử nối liền không dứt muốn viếng thăm, đều là tới vì Linh Thực trong tay nàng.
Cũng may là vừa về tới chỗ ở Ngu Thanh Thiển đã treo bảng bế quan, nên mới tránh được không ít quấy rầy.
Qua tiếp hai ngày, Ngu Thanh Thiển đã thuần phục các yêu thực khế ước một trận, sửa sang lại Linh Thực đào được một lần, mới chạy đi tìm Xa Đồng Đồng.
Cùng lúc đó, trong một phòng nghị sự của Thánh viện, có hai người ngồi ở vị trí đầu, viện trưởng cùng bảy vị chưởng tọa khác ngồi phía dưới.
Đột nhiên, một tin tức truyền tới, sau khi viện trưởng xem xong lại rất có loại cảm giác dở khóc dở cười.
“Viện trưởng, có chuyện gì vậy?” Một vị chưởng tọa thấy biểu tình cổ quái của viện trưởng không nén được tò mò hỏi.
Viện trưởng cười đưa tin tức trong tay cho mọi người nhìn một lần: “Trong một mật địa dùng Linh Thực khế ước để rèn luyện của Hồng Phong, toàn bộ yêu thực cấp Vương đều biến mất, Linh Thực cũng bị mang đi một phần mười, vì vậy đệ tử trông chừng mật địa mới bẩm báo lên trên.”
Mấy vị chưởng tọa sau khi nhìn xong tin tức đều câm nín, Ngu Thanh Thiển này cũng quá dày vò rồi.
“Yêu thực cấp Vương đều biến mất? Là chết, hay là?” Một nữ tử mặc thanh y mang khăn che mặt ngồi ở vị trí đầu mở miệng hỏi.
Viện trưởng căn cứ những tin tức thật thật giả giả truyền khắp Hồng Phong thời gian gần đây, kết hợp với phán đoán của mình trả lời: “Nếu ta đoán không sai, những yêu thực kia chắc là được Ngu Thanh Thiển khế ước rồi.”
Nữ tử thanh y suy tư trong chốc lát, vẫn không có tìm được ấn tượng liên quan tới người tên Ngu Thanh Thiển này: “Ngu Thanh Thiển là ai?”
“Sư thúc mới xuất quan nên không biết, Ngu Thanh Thiển này là đệ tử mới vào được đặc cách thu nhận, khảo sát ba hạng thiên phú đều là cực giai, trước đây không lâu thì lấy thành tích mười sáu tuổi lên cấp Linh Vương, thiên phú chữa trị cũng là yêu nghiệt.” Chưởng tọa của Hồng Phong cười nói chen vào.
Trong con ngươi xinh đẹp của nữ tử thanh y toát lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng ba hạng thiên phú của Ngu Thanh Thiển đều là cực giai, nhưng đây cũng không phải điểm nàng cảm thấy hứng thú nhất.
Ánh mắt nàng nhìn về phía viện trưởng, giọng khẳng định nói: “Nàng có thể khế ước yêu thực?”
“Ngu Thanh Thiển dùng thánh điểm đổi lấy quyển công pháp khế ước yêu thực không trọn vẹn kia, trước đây không lâu nàng tiến vào trong một mật địa rèn luyện, sau đó không ngừng có đệ tử tiến vào mật địa truyền tin tức ra. Nghe nói, Ngu Thanh Thiển chẳng những có thể khế ước yêu thực, còn có thiên phú cảm ứng được vị trí của Linh Thực.” Viện trưởng nói đúng sự thật.
Nữ tử thanh y trầm ngâm một hồi, có chút hứng thú nói: “Nếu nàng thật sự có thể khế ước yêu thực, thì đồng nghĩa với việc yêu thực cấp Vương trong mật địa có thể đều trở thành khế ước của nàng, mà không phải là chết?”
“Dạ, khả năng này rất lớn.” Viện trưởng biết, vị sư thúc này từ trước tới nay đều vô cùng cảm thấy hứng thú với đệ tử có thể khế ước yêu thực, cười nói tiếp: “Ngu Thanh Thiển có thể khế ước yêu thực hay không, trong lần xông quan này của Hồng Phong là có thể biết rõ, dù sao hai cửa ải sư thúc ngày bố trí đều có liên quan tới yêu thực.”
Nữ tử thanh y gật đầu một cái: “Ừ.” Hiển nhiên đã có để ý đối với chuyện này.
“Hai vị sư thúc, viện trưởng, Ngu Thanh Thiển đã đào đi một phần mười Linh Thực trong mật địa mang ra ngoài trao đổi rồi, lại còn làm cho mật địa không còn yêu thực cấp Vương. Chuyện này phải xử lý như thế nào đây?” Chưởng tọa Hồng Phong suy nghĩ một chút hỏi.
Viện trưởng híp mắt cười, hỏi ngược lại: “Ngươi là chưởng tọa của Hồng Phong, ngươi có ý kiến gì?”