Sau khi Tần Phượng Nghi được vị giáo viên kia cứu, các học viên khác cũng không ngừng được đưa ra khỏi mặt sông.
Những học viên suýt chút nữa bị tiêu diệt do ma thú bao vây ở dưới sông đều được ném lên bờ, những học viên bị trọng thương hoặc đã chết cũng được vớt lên.
Đương nhiên, cũng có những học viên thực lực khá yếu, vận may kém đã bị ma thú nuốt cả vào bụng.
Hơn hai trăm người xuống sông, không có ai là hoàn toàn không bị gì, đều bị thương ít nhiều, trong đó có hơn năm mươi người vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như không cứu trị thì khả năng có thể đối diện với cái chết bất cứ lúc nào.
Những thi thể nổi lềnh bềnh trên sông được vớt lại, giáo viên khoa trị liệu nhanh chóng kiểm tra, vẫn có mười ba người bị tuyên bố tử vong.
Giáo viên khoa trị liệu đang nhanh chóng cứu chữa học viên bị thương. Một vị giáo viên trong đó ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển: “Ngu Thanh Thiển, trò với Doãn Minh có thể đến giúp một tay không?”
Ông ấy là giáo viên hướng dẫn của nhóm tám, đã từng thấy cách thức và thực lực chữa trị của Ngu Thanh Thiển.
Bây giờ hơn hai trăm người xuống sông đều bị thương, bọn họ chỉ có ba giáo viên khoa chữa trị, căn bản là làm không kịp.
Đối với Ngu Thanh Thiển, ông biết tân sinh này vô cùng kiêu ngạo, nếu như dùng mệnh lệnh để chỉ huy, thì có thể sẽ bị từ chối, nên chỉ có thể mềm mỏng xin sự giúp đỡ.
Doãn Minh thực ra cũng đã không ngồi yên được nữa, chỉ là từ sau khi Ngu Thanh Thiển mang lại sự tự tôn cho hắn, dạy hắn trưởng thành, thì hắn luôn hành động theo lời của nàng, nên mới không có hành động.
Ngu Thanh Thiển thấy sự sốt ruột trong mắt Doãn Minh, cười nhẹ, thật sự là một đứa trẻ ngoan lương thiện.
Sự lương thiện đã sớm bị nàng vứt lại trong thế giới tàn khốc của Mạt Thế, đối với người xem thường nàng, cho dù nàng ra tay cũng không liên quan đến việc thương tình, hay là lương thiện, mà đơn giản chỉ là có lợi cho bản thân mà thôi.
“Được!” Ngu Thanh Thiển đưa mắt nhìn Doãn Minh, hai người đi lên phía trước giúp cứu chữa những học viên bị thương.
Trải qua lần xuống sông này, làm cho những người vốn dĩ hưng phấn vô cùng ôm hy vọng tìm được dị bảo, như bị dội một gáo nước lạnh, đồng thời mang sự sợ hãi suốt phần đời còn lại.
Thì ra bọn họ lại không chịu được một đòn tấn công. Bọn họ có chiến lược và sự phối hợp, nhưng không chống lại được sự phản công điên cuồng của ma thú và yêu thực.
Ngu Thanh Thiển không đi cứu chữa cho những người bị thương nặng. Một là vì những người đó có giáo viên khoa trị liệu phụ trách nên chết không nổi. Hai là không muốn lãng phí nhiều dị năng, nàng muốn bảo đảm thực lực đợi thời cơ để xuống sông.
Sau gần một tiếng, những người bị thương đều được Trị Liệu Sư cứu chữa, Ngu Thanh Thiển đứng dậy nhìn vào dòng sông.
Hỏa Ly Nhã bước tới trước mặt nàng, mặt ưu phiền hỏi: “Nàng vẫn quyết định xuống à?”
“Đương nhiên, ta chỉ đợi thời cơ mà thôi.” Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Các ngươi cứ ở trên bờ đi, dưới sông vẫn còn ẩn chứa mấy luồng khí vô cùng mạnh.”
Hỏa Ly Nhã nhau mày: “Đã biết ma thú và yêu thực bên dưới có thực lực vô cùng mạnh, tại sao nàng vẫn cố chấp muốn đi xuống? Dị bảo đáng quý thật, nhưng tính mạng còn quý hơn.”
Năng lực tinh thần của hắn mạnh, cho nên khá mẫn cảm với nguy hiểm.
Thế giới bên dưới sông làm cho hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, giống như là chỉ cần xuống thì lúc nào cũng có thể mất mạng.
“Ta thích mạo hiểm, càng là nơi nguy hiểm và đẫm máu ta càng muốn đi khiêu chiến.” Trên khuôn mặt thanh nhã của Ngu Thanh Thiển phát ra ánh sáng của sự tự tin ngông cuồng: “Chỉ có như vậy, ta mới có thể lúc nào cũng phải nhắc nhở mình phải trở nên mạnh hơn.”
Môi trường quá yên lành sẽ làm cho người ta dần dần sa đọa. Tuy cạnh tranh trong trường học cũng có tác dụng khích lệ, nhưng không có cảm giác gì.
Trong đám tân sinh, không có ai có thể làm cho nàng có động lực cạnh tranh đuổi theo, bởi vì quá yếu.
Chỉ khi đối mặt với con đường chết chóc đẫm máu, trái tim của nàng sẽ rung chuyển, máu sẽ sôi lên, và nàng mới có thể thúc đẩy mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn.