Long Gia khá đàng hoàng, sau khi hắn chỉ huy một nhóm người xuống sông, cũng lập tức nhảy theo, đồng thời bơi tới vị trí tiên phong phía trước.
Tần Phượng Nghi và Giả Mộng Trúc đều có mưu đồ riêng, trên cơ bản đến gần cuối mới xuống sông, lúc chiến đấu cũng không ráng hết sức.
Thấy phía con người bắt đầu tham chiến, rất nhiều ma thú ở bờ đối diện cũng không đứng yên được nữa, lần lượt nhảy xuống sông hỗn chiến.
Nhưng mà có một bộ phận nhỏ ma thú tuy rất nôn nóng, nhưng không có lập tức nhảy xuống sông, ngược lại ngước đầu lên quan sát.
Những ma thú này đều đã sinh ra linh trí, thông minh hơn nhiều so với những ma thú bản chất hung dữ chỉ biết đánh nhau.
Sau thời gian một tách trà, nước sông vốn dĩ đục ngầu sau khi nhuộm máu thì mùi tanh bốc lên khắp nơi.
Không ít xác chết nổi lên mặt nước, có ma thú, cũng có tân sinh viên.
Những giáo viên vốn ẩn nấp đằng sau quan sát nhìn thấy học viên bị chết hoặc bị trọng thương nổi lềnh bềnh, cũng ngồi không yên, lần lượt xuất hiện nhảy xuống sông.
Ánh mắt của Ngu Thanh Thiển nhìn vào dòng sông, dùng năng lực tinh thần quét một lượt thì nhìn thấy hình dáng của Tần Phượng Nghi.
Tần Phượng Nghi lúc đó đang tránh đòn tấn công của ma thú và yêu thực bơi lên trên, bên cạnh có mấy người đang bảo vệ cho nàng ta.
Môi Ngu Thanh Thiển nở lên nụ cười như có như không, ngón tay hơi động đậy.
Rất nhanh, đất trên thành sông mọc lên mấy dây mây, nhanh chóng cột lấy hai tay và hai chân Tần Phượng Nghi.
Nàng ta kinh sợ thất sắc, điên cuồng muốn chém đứt những dây mây đang quấn lấy nàng, nhưng tay lại bị buộc chặt không thể ra sức.
Mấy người bảo vệ nàng ta thấy vậy, vừa đánh trả đòn tấn công của ma thú, vừa giúp nàng ta chém đứt không ít dây mây.
Nhưng dù sao thì sức lực của mấy người đó đều có hạn, ma thú và yêu thực càng điên cuồng hơn bọn họ. Dưới sự tấn công đó, vai trái của Tần Phượng Nghi không cẩn thận bị một con ma thú lén ngoặm một miếng thịt lớn.
Nàng ta đau đến mức trắng cả mặt ra, thấy con ma thú đó tiếp tục tấn công, hoảng loạn vô cùng, một viên đạn bằng ngọc uy lực mạnh mẽ bay vào miệng ma thú.
Con ma thú đó trong phút chốc bị nổ thành nhiều mảnh.
Nhưng máu tanh như vậy ngược lại lại thu hút càng nhiều ma thú và yêu thực hơn. Tần Phượng Nghi vì để bảo toàn tính mệnh chỉ có thể cắn răng mà móc ra hơn mười viên đạn như vậy, tấn công vào vòng vây của ma thú và yêu thực.
Đây điều là những con át chủ bài để bảo vệ tính mệnh của nàng ta, vốn nghĩ rằng sẽ dùng khi tới sông sâu tranh đoạt dị bảo, ai ngờ bị mấy cây mây đáng chết kia quấn lấy.
Mắt nàng ta vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm vào những dây mây không ngừng xuyên ra từ thành sông, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì những dây mây đó chắc chết cả rồi.
Nàng ta tuy dùng đạn ngọc giết chết những con ma thú và yêu thực bao vây, nhưng những vết thương trên người cũng dần dần tăng lên.
Mấy người bảo vệ xung quanh Tần Phượng Nghi cũng bị thương, lại một đám ma thú khác tiến lên bao vây nữa.
Trong lòng Tần Phượng Nghi sinh ra tuyệt vọng, nàng ta cắn răng, mình nhất định không được chết!
Một con ma thú với hàm răng sắc bén tấn công xuyên qua xương vai của nàng, sự đau đớn đó làm cho lòng nàng nặng nề như rơi xuống đáy vực.
Lúc cánh tay trên bả vai bị thương của Tần Phượng Nghi sắp bị tước ra, đột nhiên, mấy luồng sáng chiếu ra, mấy con yêu thú chết ngay tức khắc.
Một giáo viên bơi nhanh đến bên cạnh Tần Phượng Nghi, chém đứt mấy cây mây quấn quanh nàng ta, ôm lấy nàng ta rời khỏi mặt sông.
Ngu Thanh Thiển dừng tay khi vị giáo viên đó xuất hiện, nhưng không có tiếc gì mấy, dù sao vết thương bây giờ của Tần Phượng Nghi, nếu không có linh dược tốt thì cánh tay kia cũng bị tàn phế.
Hơn nữa con mồi chết như vậy thì đáng tiếc biết bao nhiêu. Nàng thích nhìn thấy sự lóng ngóng của con mồi, sau đó từ từ làm cho con mồi tuyệt vọng mất ý chí.
Miệng nàng thì thầm một câu: “Đây chỉ mới bắt đầu, đợi khi nào ta chán lại chơi với ngươi.”