Ngu Thanh Thiển cầm lấy sách cổ định mở ra, thì lại phát hiện trang sách khép rất chặt, bất kể có làm như thế nào vẫn không nhúc nhích.
Nàng vuốt ve quyển sách cổ, trong lòng tỏ ý, dị năng tinh thần lực thẩm thấu vào quyển sách từng chút một.
“Xoạt!” Một lát sau, sách cổ phát ra một tiếng vang khẽ khàng.
Ngu Thanh Thiển như bị cái gì đó hấp dẫn, cúi đầu bắt đầu mở sách ra.
Lần này lại không có chút ngăn trở nào, quyển sách được mở ra thành công, chẳng qua là phải dùng tinh thần lực mới có thể lật xem.
Ngu Thanh Thiển ôm sách đi tới một cái bậc thang sau đó ngồi xuống, nàng cầm sách lên xem, con ngươi càng lúc càng sáng rõ, không tự chủ được mà hoàn toàn đắm chìm trong quyển sách cổ.
Trì Mặc Nhiễm và Phong Thần thấy thế thì liếc mắt nhìn nhau, cả hai người đều hàm chứa nụ cười, xem ra quyển sách cổ này và Ngu Thanh Thiển hữu duyên, đây còn là vật bất phàm, nếu không nàng cũng không mê mẩn xem cuốn sách như vậy.
“Ngươi thu giới thạch lại trước đi.” Trì Mặc Nhiễm nhìn tảng đá u lan trên bàn nói.
Phong Thần cũng không khách khí, vung tay áo lập tức thu tảng đá vào không gian: “Sau khi ta luyện chế xong trang sức chứa không gian trữ vật, ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi.”
“Được.” Trì Mặc Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi: “Ta nghe nói Thánh viện và Hoàng viện đồng thời muốn đặc cách mà tuyển ngươi, ngươi đã quyết định lựa chọn học viện nào chưa?”
Từ trước tới giờ Thánh viện và Hoàng viện đã không ưa nhau, các Học viện Hoàng gia ở lục địa trung tâm nắm trong tay Hoàng viện, vì vậy cho tới bây giờ Thánh viện chỉ thu nhận đệ tử của các Học viện Hoàng gia ở bốn khu vực đông, tây, nam, bắc, những nơi Hoàng viện không dễ liên lạc, thế gia đệ tử muốn dự thi Thánh viện cũng sẽ chọn một Học viện Hoàng gia để tu luyện trong vòng sáu năm, sau đó sẽ thi vào Thánh viện.
Hoàng viện thì chiêu mộ đệ tử ở toàn bộ lục địa, trong đó phần lớn đệ tử đều đến từ Học viện Hoàng gia trung tâm, miễn cưỡng có thể cân sức ngang tài với Thánh viện.
Hệ đoán tạo, hệ trị liệu và hệ thực văn ở Thánh viện nổi tiếng toàn lục địa, ở đó còn có cường giả cấp đại sư làm giáo viên, vì vậy có rất nhiều con nối dòng của thế gia thích Thánh viện hơn, ví dụ như hắn lập tức chọn đi Thánh viện vì hệ đoán tạo.
Từ trước đến nay Thánh viện vô cùng nghiêm khắc trong việc thu nhận đệ tử, thiên tài tụ tập, số đệ tử mỗi lần Thánh viện thu nhận đều không nhiều như những học viện khác, song đều là những người xuất sắc nhất.
Chẳng qua nếu gặp phải nhân vật yêu nghiệt trong số các thiên tài, Thánh viện và những học viện khác cũng sẽ mở rộng cửa mà đặc cách tuyển chọn, chỉ cần đủ mười sáu tuổi là có thể lập tức vào Thánh viện tu luyện.
Trì Mặc Nhiễm cũng là người được cả hai học viện đặc cách tuyển chọn, lúc mười sáu tuổi có thể trực tiếp rời Học viện Hoàng gia nam bộ tới Thánh viện tu hành.
“Ta đã lựa chọn Thánh viện, một năm sau ta sẽ đến đó tu hành.” Phong Thần nhàn nhạt lên tiếng.
Trì Mặc Nhiễm kinh ngạc hỏi: “Ngươi không đi ngay bây giờ sao? Tài nguyên ở Thánh viện tốt hơn Học viện Hoàng gia nam bộ vô số lần.”
Ngay từ lúc ban đầu Phong Thần đã lựa chọn Học viện Hoàng gia nam bộ mà không phải Học viện Hoàng gia trung tâm, chuyện này cũng đã khiến cho rất nhiều người đều suy đoán rằng mục đích của Phong Thần là Thánh viện.
Chẳng qua là Trì Mặc Nhiễm không nghĩ tới Phong Thần đã được tuyển chọn đặc cách, vì sao còn muốn trì hoãn thời gian tu hành.
“Ta còn có một số việc phải xử lý, huống chi tài nguyên ở Thánh viện cũng không chạy mất được, ta đi lúc nào cũng không khác biệt là mấy.” Một luồng khí chất bễ nghễ tự tin trên người Phong Thần lơ đãng lộ ra: “Ta ở Học viện Hoàng gia nam bộ chuẩn bị kỹ càng cũng không phải là chuyện không tốt.”
Hắn muốn ở lại Học viện Hoàng gia nam bộ thêm một năm để chăm sóc Ngu Thanh Thiển, nếu không bọn họ sắp sửa phải tách ra mấy năm, dù là Ngu Thanh Thiển cũng được đặc cách trúng tuyển, thì cũng cần phải đến mười sáu tuổi mới có thể đi Thánh viện.
“Cũng đúng, chỉ cần biểu hiện xuất sắc, tài nguyên cũng không chạy mất được.” Nghe được lời nói tự tin của Phong Thần, Trì Mặc Nhiễm gật đầu, cũng không thể không cảm thán người này tính cách trầm ổn, nếu đổi lại là những người khác sợ là đã sớm không đợi được mà muốn lập tức lên đường vào Thánh viện.
Hai người lại quan sát mật thất một lượt, không phát hiện vật gì khác, liền ngồi xuống tán gẫu.
Trì Mặc Nhiễm là thiên tài tuyệt thế của thất đại gia tộc, kiến thức hiển nhiên bất phàm, Phong Thần cũng thế, trong lúc trò chuyện hai người đều xuất hiện loại cảm giác rằng chỉ hận bản thân quen biết đối phương quá muộn