Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía chiếc bàn gỗ, quả nhiên thấy được một tảng đá thủy doanh u lan lớn cỡ nắm tay.
“Đây đúng là giới thạch.” Trong mắt Phong Thần toát ra một tia hào quang.
Trên mặt Trì Mặc Nhiễm cũng hơi lộ vẻ xúc động: “Không nghĩ tới trong cổ mộ này lại có giới thạch.”
Giới thạch là nguyên liệu chính dùng để luyện chế trang sức chứa không gian tu di trữ vật, gần như đã tuyệt tích trên lục địa, vì vậy hiện tại những trang sức có chứa không gian trữ vật còn được lưu truyền lại rất ít, không có nguyên liệu chính, Đoán Tạo Sư cũng không thể ra sức.
Thân phận như Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm cũng chỉ có một món trang sức không gian, từ đó có thể thấy được mức độ trân quý củ nó.
“Thứ tốt!” Ngu Thanh Thiển híp mắt cười nói.
Có giới thạch, là Phong Thần có thể luyện chế ra trang sức chứa không gian trữ vật, như thế tương lai nàng có thể dùng cái không gian này để che giấu tinh thần lực của mình, suy cho cùng không ký khế ước với Linh Thực loại không gian, đột nhiên lại có một không gian thần thông, ắt phải sẽ khiến người khác chú ý.
Trì Mặc Nhiễm hơi tiếc nuối nói: “Ta mặc dù là Đoán Tạo Sư, chỉ tiếc là chưa từng ký khế ước với Linh Thực hệ không gian, không cách nào luyện chế.”
Trang sức chứa không gian trữ vật chẳng những cần giới thạch làm nguyên liệu chính, mà còn cần Đoán Tạo Sư đã ký khế ước với Linh Thực hệ không gian, nếu không sẽ không cách nào mở ra không gian trữ vật trong giới thạch.
Bọn họ không luyện chế được thì phải mời Đoán Tạo Sư hệ không gian để luyện chế, nhưng nếu như thế thì sẽ phải có lộ ra sự tồn tại của giới thạch.
“Để ta luyện chế đi, đến lúc luyện chế ra trang sức chứa không gian trữ vật, chúng ta chia đều, thế nào?” Lúc trước Phong Thần chỉ để lộ chuyện mình ký khế ước với Linh Thực hệ không gian ở trước mặt Ngu Thanh Thiển, nhưng hắn cho rằng Trì Mặc Nhiễm vẫn rất đáng tin, thế nên đã lên tiếng.
Trì Mặc Nhiễm tuy kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều hỏi, hắn cười nói: “Tốt, vậy thì làm phiền ngươi!”
Phong Thần ở Học viện Hoàng gia được khen là đệ nhất, mọi người đều biết Phong Thần là tam hệ Linh Thực Sư, nhưng bây giờ còn có Linh Thực hệ không gian, vậy thực chất là tứ hệ, thiên phú đến mức này thật đúng là yêu nghiệt.
Hắn được gọi là tuyệt thế thiên tài trong lứa tiểu bối ở thất đại gia, nhưng cũng chỉ ký khế ước với bốn gốc Linh Thực, Phong Thần nhỏ hơn hắn hai tuổi, không gian phát triển tronng tương lai ắt phải lớn hơn rất nhiều.
“Ta muốn một cái vòng tay không gian trữ vật, chàng chế tạo cho đẹp một chút.” Ngu Thanh Thiển cười híp mắt kéo kéo tay áo Phong Thần, hơi làm nũng mà nói.
Lúc trước bệnh mỹ nhân muốn đưa mảnh ngọc bội không gian duy nhất của hắn cho Ngu Thanh Thiển, lúc ấy nàng cảm thấy thứ này quá trân quý nên không nhận, hiện tại có giới thạch, vậy không cần khách khí nữa rồi.
Phong Thần khẽ cười một tiếng, duỗi tay véo mũi Ngu Thanh Thiển: “Ta biết nàng thích những thứ xinh đẹp.”
Mỗi lần Ngu Thanh Thiển muốn sai sử hắn đều sẽ không tự chủ mà làm nũng, hành động này đã thành thói quen từ khi còn bé.
Từ nhỏ Phong Thần cũng đã biết Ngu Thanh Thiển thích những món đồ xinh đẹp, người xinh đẹp, thức ăn ngon, còn thích cả náo nhiệt, có đôi khi hắn cũng không biết nàng sao nàng lại thích nhiều thứ như vậy, song vẫn không kìm được mà chiều theo nàng.
Trong mắt Ngu Thanh Thiển đều là cảm xúc vui vẻ: “Vẫn là bệnh mỹ nhân hiểu ta nhất.”
Nhìn Phong Thần và Ngu Thanh Thiển tự nhiên làm ra những hành động thân mật với nhau, vẻ ăn ý này giống như đã được nuôi dưỡng rất nhiều năm, ánh mắt Trì Mặc Nhiễm nhìn hai người càng sâu thăm thẳm.
Chẳng lẽ từ lúc còn rất nhỏ tên tiểu tử thối Phong Thần này đã sớm nhớ thương muội muội đáng yêu của hắn?
“Ủa, đây là cái gì?” Trì Mặc Nhiễm đi tới trước bàn, phát hiện bên cạnh viên giới thạch này còn đặt một quyển sách cổ.
Hắn cầm quyển sách lên muốn mở ra nhìn, nhưng quyển sách cổ này vẫn không nhúc nhích, căn bản là không thể nào mở ra được.
Phong Thần và Ngu Thanh Thiển thấy thế cũng đi tới.
“Các ngươi tới thử một chút xem sao.” Trì Mặc Nhiễm đưa quyển sách cổ cho Phong Thần.
Quyển sách này thế nào không ai biết, nếu là có nguy hiểm gì, hắn và Phong Thần cũng có thể ngăn cản ít nhiều.
Phong Thần nhận lấy quyển sách, bất kể là dùng nội kình hay là dùng tinh thần lực đều không thể mở ra, ánh mắt hắn lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.
“Thiển Thiển, nàng mở thử đi.” Phong Thần nhìn Ngu Thanh Thiển nói.