Lam Linh Lạc hơi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một ... Dã nhân, hẳn không sai đi . Hắn ngồi xổm xuống quay lưng lại nghiên cứu phương thuốc của nàng, phô bày hoàn mỹ mái đầu bù xù hôi hám, khiến Lam Linh Lạc nhớ tới cái ổ rơm của hai con gà rừng năm xưa nhị sư tỉ dẫn nàng đi săn.... Trên người hắn mặc một bộ y phục màu xanh đen còn ám mùi dược liệu nồng đậm, bị thủng lỗ chỗ, góc áo còn bị cắt mất một mảng, quần được xắn lên cao, để lộ chân trái đang mang chiếc giày tả tơi cùng với chân phải để trần...
Nhìn đi nhìn lại, Lam Linh Lạc rút ra kết luận.
Thực xấu, thực bẩn !!!!!
Nơi này tuy không xinh đẹp như Nguyệt Nha không gian của nàng và Tử Tinh không gian của Dạ nhưng cũng không quá xấu. Hơn nữa Thiên Thiên mỹ nhân ca ca đang ở đây. Vậy mà Dã nhân xấu xấu bẩn bẩn này lại dám ngồi đây làm hỏng hết cảnh sắc tươi đẹp thế này. Thật quá đáng! Không thể tha thứ!
Vì vậy, Si Mị ở trong bóng tối điên cuồng co giật khóe miệng cùng Phong Ngân Thiên bình tĩnh thưởng trà nhìn thấy Thần y Sở Vân danh chấn giang hồ bị một mảnh hồng lăng cuốn thành một viên cầu... sau đó viên cầu này được nhẹ nhàng ném ra ngoài trạch viện. Si Mị tinh mắt nhìn thấy trước khi được thu về, mảnh hồng lăng kia còn cuốn lấy vài cánh hoa... chà xát chà xát....
Si Mị ngước mắt nhìn lên trời, đột nhiên cảm thấy bi ai thay cho người nào đó...
Không đúng! Đợi chút đã!
Vừa rồi Lam Linh Lạc dùng hồng lăng cuốn Sở Vân vô cùng thuần thục. Động tác ném đi cũng vô cùng tự nhiên thoải mái. Phải được huấn luyện và có sức mạnh thế nào mới làm được như vậy? Hơn nữa Lam Linh Lạc thậm chí còn không có chút nội lực nào... Thật nguy hiểm khi chủ nhân giữ nàng ta ở cạnh. Nếu nàng ta là người "bọn chúng" cài vào thì sao? Nhưng nếu vậy thì nàng ta nên che giấu mình mới đúng...
Trong khi Si Mị đang lâm vào rối rắm suy nghĩ, Phong Ngân Thiên vẫn bình tĩnh uống trà ngắm hoa, Lam Linh Lạc vui vẻ dùng Quế Linh cao lấy từ không gian ra thì chợt một giọng nói giận dữ vang lên
- DÃ NHA ĐẦU CHẾT TIỆT!!!!!! SAO NGƯƠI DÁM NÉM BẢN THẦN Y HẢ??????????? - Theo sau đó là bóng dáng tàn tạ cùng gương mặt đen sì của Thần y Sở Vân tiến vào tầm mắt mỗi người. Coi bộ hắn vô cùng kích động trước việc bị ném đi như giẻ rách như vậy, hầm hầm đi về phía Lam Linh Lạc, dường như muốn chém nàng ra làm mấy khúc a~
(YY: Vân Vân, muội sẽ cầu nguyện cho huynh.... lên đường bình an nha Ò-Ó)
Lam Linh Lạc ngừng lại động tác một chút, hơi nhướng mày nhìn ra bên ngoài. Sau đó... tiếp tục ăn. Dã nhân này hình như là người của Thiên Thiên mỹ nhân ca ca, đành vậy, đánh chó phải ngó mặt chủ, không thể tùy tiện. Lát nữa phải xin phép huynh ấy... ừm, giáo huấn một chút mới được. Còn bây giờ, ăn trước đã a~ Ừm, Quế Linh cao Dạ làm cho nàng vẫn là ngon nhất, nhưng mà còn rất ít, cỡ 4-5 tháng nữa là không còn, phải nhanh chóng tìm Dạ mới được TT^TT. Bận suy nghĩ cho tương lai cái dạ dày được nuôi đến phát kiêu của mình, Lam Linh Lạc cứ như thế đường đường chính chính vứt Thần y Sở Vân sang một bên~~
Ở một nơi cách đó rất rất xa, một nam tử tuyệt mỹ tà mị nhắm mắt dưỡng thần, đôi mày xinh đẹp chau lại . Tại sao Tử Tinh không gian và Nguyệt Nha không gian vẫn không xuất hiện hiện tượng câu thông, chẳng lẽ Tiểu Linh Nhi...? Không, Tiểu Linh Nhi cũng sẽ đến nơi này, chỉ cần nàng thâm nhập không gian là tốt rồi. Nghĩ tới đây, người nọ cong môi cười đến mê người. Tiểu Linh Nhi a~ Tới đây mau nga~ Quế Linh cao, Yên Noãn cao, Liên Nhu cao... ta đã làm rất nhiều a~
(YY: Nói trước để các bạn khỏi thắc mắc. Dạ xuyên qua cách Linh Nhi tỉ tỉ hơn mười năm a)
Sở Vân tức giận vô cùng, hắn là ai? Là Thần y người người người sùng bái. Vậy mà, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu 12-13 tuổi không biết từ đâu chui ra ném đi như giẻ rách. Nếu mà chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi hắn biết để đâu? Nhất là lão già chết dẫm và tên sư đệ chết tiệt kia, nhất định là sẽ chạy tới cười nhạo hắn đầu tiên...
Thần y Sở Vân càng nghĩ càng tức, hùng hổ chạy tới muốn đòi lại mặt mũi. Nhưng chân còn chưa chạm tới gốc cỏ mọc gần chiếc bàn bạch ngọc đã bị giọng nói ôn hòa mà lạnh lẽo của Phong Ngân Thiên làm cho dừng bước.
- Thần- y- Sở- Vân. Ngươi gọi ai là Dã nha đầu? Ngươi coi thường Phong Ngân Thiên ta? Xem ra Lăng Vương phủ không đáng để ngươi ở lại. Si, tiễn khách!
-Rõ, chủ tử.
Bóng dáng của Si hiện lên trong tầm mắt của Lam Linh Lạc, hắn đưa mắt nhìn cơ thể cứng ngắc của Sở Vân, hai tay đưa ra tạo thành tư thế "mời", mỉm cười rạng rỡ:
- Sở Vân Thần y, mời! - Haizzzz, chủ tử đã lên tiếng đuổi người rồi, xin lỗi, huynh đệ, chúng ta không muốn tới Huyết Ngục tập luyện, vì vậy, hãy đi mau a~
Sở Vân cứng người, vô cùng hối hận... Aaaaaa, có thể ngồi ăn cùng bàn với biến thái nam, sao có thể là người hắn có thể đắc tội? Mà cho dù đó là một tên khất cái đi nữa thì hắn cũng phải coi đó là tổ tiên mà cung phụng a (TT^TT). Thiên a, hắn sai lầm rồi... nhưng mà...
Sở Vân híp mắt, lạnh lẽo nhìn Lam Linh Lạc:
- Hừ, Biến thái nam, xem ra ngươi rất xem trọng nàng ta... Nhưng mà người ta hình như không thích ngươi! Ngươi xem đi, nàng ta muốn độc chết ngươi a! - Sở Vân tức giận đập mạnh phương thuốc lên trên bàn, cười lạnh - Tiểu cô nương, cho hỏi vì sao cô biết Lăng Vương trúng độc vậy? Còn có thể đề ra dược liệu cần thiết? Haha, Vân Ba thảo, Âm Ám thảo xác thực rất tốt cho cơ thể. Nhưng... Âm Ám thảo và Huyết Vu đằng dược tính tương khắc, người bình thường ăn vào... lập tức bỏ mạng!
Trạch viện một mảnh an tĩnh.
Thần y Sở Vân lạnh lùng mỉa mai nhìn Lam Linh Lạc. Đầu độc biến thái nam mà bỏ qua hắn sao? Bọn chúng là quá coi thường hắn hay là... Si Mị lạnh lẽo nhìn Lam Linh Lạc, bọn họ muốn dùng một đứa bé tới để làm giảm sự đề phòng của chủ tử? Cũng tại bọn hắn quá sơ suất, nhìn đôi mắt trong suốt kia, ai nghĩ tới... sát ý đậm đặc bao phủ Lam Linh Lạc.
Trong khi do, nhân vật chính là Phong Ngân Thiên cùng Lam Linh Lạc vẫn bình tĩnh dùng bữa. Phong Ngân Thiên còn đưa cho Lam Linh Lạc một chiếc bánh dẻo, mỉm cười dịu dàng:
- Linh Lạc, ăn thử đi, bánh này là chiêu bài của Thiên Hương lâu, mềm mại lại đặc biệt thơm ngon, được ướp bằng rượu nhẹ, có hương thơm rất đặc biệt.
- Ân, cảm ơn, Thiên! Nhưng mà ta thích Quế Linh cao của Dạ hơn, huynh ăn thử đi, rất ngon a~
Lam Linh Lạc tự hào khoe khoang đồ ăn của mình. Không hề liếc mắt tới mấy kẻ đáng ghét ngu ngốc bên cạnh. Nàng âm thầm ghi vào sổ đen của mình thêm một cái tên, Sở Vân...
Phong Ngân Thiên thoáng nhíu mi, khi Tiểu tinh linh gọi kẻ tên Dạ kia... có một loại ỷ lại yêu thương vô hình, khiến hắn có chút không vui. Còn về phần vì sao lại không vui. Hắn chưa rảnh để tìm hiểu, hẳn là vì hắn tương đối yêu thích đứa trẻ này đi, còn bây giờ, hắn cần làm rõ một số chuyện. Không phải là hắn không tin nàng. Từ lúc nàng vừa mở mắt ra, nhìn thấy vẻ đau thương hối hận xen lẫn cô độc phẫn nộ hiện lên trong mắt nàng, hắn giật mình, bởi vì ánh mắt ấy, cực kì giống hắn lúc trước. Mà sau đó, khi nàng dùng đôi mắt thanh khiết như ánh trăng nhìn hắn, trong đó là thưởng thức cùng yêu thích nhưng tận sâu là lãnh ngạo tịch mịch, hắn đã tin tưởng nàng không phải là gian tế, bởi vì đôi mắt ấy chứng tỏ nàng và hắn là cùng một loại người, những việc như làm gian tế luồn cúi người khác, nàng khinh thường...
Phong Ngân Thiên cầm lên một miếng Quế Linh cao, hơi đánh gia, chỉ thấy bánh tạo hình vuông màu hồng xen vàng điểm vài hạt gì đó vô cùng đáng yêu. Chưa ăn thử nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra liền biết đây là mỹ vị nhân gian.
- Chủ tử, đừng! Cẩn thận có độc! - Si cuống quýt hô to. Chủ tử làm sao lại chủ quan như vậy? Lỡ có độc thì sao? Người không nghe thấy Sở Vân nói sao? Nàng ta muốn hạ độc người!!!!! Bên cạnh, Mị cau mày, lộ rõ vẻ không vui.
Nhưng không vui nhất phải nói tới Thần y Sở Vân, hắn u ám nhìn Phong Ngân Thiên rồi lại quay ra nhìn Lam Linh Lạc, gân xanh trên trán nhảy nhảy, hắn hít sâu, lấy hết sức bình sinh rống to:
- Biến thái nam, ngươi có nghe rõ không hả????? Ả ta là gian tế... không, THÍCH KHÁCH đó!!!!!
Tuy rằng nhìn miếng bánh kia... khụ khụ, xinh xắn đáng yêu, hương thơm hấp dẫn, còn tỏa ra từng trận linh khí, cực kì... bổ dưỡng, rất tốt, nhưng, nhưng hắn (PNT) có thể xem trọng lời nói của hắn (SV) một chút được không ? Hắn cảm thấy bị xem thường, thật bi thương a... Thần y Sở Vân khóc trong lòng...
Phong Ngân Thiên đưa Quế Linh cao lên miệng, ưu nhã cắn một miếng, nhai nhai rồi nuốt xuống, hắn lại nhấp một ngụm trà mới thản nhiên lên tiếng
- Ta tin tưởng nàng!
Chỉ là ngắn ngủi mấy từ nhưng lại đánh mạnh vào lòng mỗi người có mặt nơi đây.