Khuynh Thế Cuồng Phi

Chương 5: Chương 5




Chương 5:

Sắc mặt Si Mị cùng Sở Vân đồng thời cứng lại. Nếu nói như vậy... Phong Ngân Thiên là coi trọng ... khụ khụ, tin tưởng Lam Linh Lạc? Có nhầm không đó? Kể từ lúc nàng ta rơi xuống thì bọn họ gặp nhau mới ba lần a!

- Dã nhân ngu ngốc, ngươi dám bảo ta hạ độc Thiên? Hừ, kiến thức kém cỏi như thế thảo nào luyện Dưỡng Sinh Đan không được...

Sở Vân đang trong tình trạng rối rắm suy đoán, chưa nghĩ ngợi đã thốt lên

- Ta có luyện được không thì liên quan gì đến ngươi? Vả lại Dưỡng Sinh Đan là Nhị Phẩm Địa Cấp đan...

Đang nói, Sở Vân chợt dừng lại, lắp bắp kinh hãi nhìn về phía Lam Linh Lạc

-Sa...sao ngươi biết bản thần y muốn luyện Dưỡng Sinh Đan?

-Vì sao? Dã nhân ngu ngốc, mùi Tư Sinh Thảo, Dưỡng Sinh Quả và An Hương Hoa bị cháy ám trên cơ thể nồng như thế lại còn không biết ngượng mà hỏi? - Lam Linh Lạc bĩu môi, gương mặt xinh đẹp khả ái tràn đầy khinh thường. Đôi mắt đỏ tươi tuyệt mỹ chuyển thành màu đỏ hồng nhàn nhạt phát ra ánh sáng lạnh khép hờ cực kỳ câu nhân. Cái miệng nhỏ nhắn màu phấn hồng càng thêm trễ xuống - Hừ, dựa vào mùi hương, ta đoán không lầm thì ngươi dùng 2 cọng Tư Sinh thảo, 2 quả Dưỡng Sinh và 3 cánh hoa An Hương Hoa, còn dùng Tâm Nhàn Hương làm thuốc dẫn? - Không đợi những người xung quanh kịp kinh ngạc, nàng tiếp tục "miễn cưỡng" hảo tâm giải thích - Dưỡng Sinh Đan gọi là Dưỡng Sinh, không chỉ vì tác dụng của nó là giúp hồi phục sinh mệnh, điều dưỡng sự sống, mà còn vì khi luyện ra nó, người luyện phải dùng "sinh" để dưỡng, tức là phải dung hợp máu mình cùng một ít chân khí tạo thành Dẫn Hồn Hương để dẫn "sinh" vào đan dược.... Nếu luyện theo kiểu của ngươi...- Lam Linh Lạc càng khinh thường nhìn gương mặt của ba người trước mặt, cầm lên một khối Quế Linh cao, thản nhiên bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt - ...trừ khi ngươi luyện quá lâu, chân khí hao tổn rối loạn đến ho ra máu phun vào dược đỉnh. Nếu không, đừng mơ mà luyện thành!!!!!!!

Giọng nói thanh thuần sạch sẽ như suối pha theo một chút lười biếng buông ra một câu tổng kết rồi ngừng hẳn. Lam Linh Lạc một tay chống đầu, một tay cầm bánh nhấm nháp, tựa tiếu phi tiếu nhìn gương mặt kinh ngạc há hốc mồm của Sở Vân cùng biểu cảm kinh nghi bất định của Si Mị. Hừ, dám coi thường phê phán tỉ hả? Lúc tỉ và Dạ sáng tạo ra đan phương các ngươi còn chưa biết đang ở đâu đâu.

Dường như cảm thấy rất hài lòng, trong đôi mắt cong cong hình nguyệt nha phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, khiến gương mặt khả ái càng thêm tuyệt diễm chói mắt, trực tiếp khiến trái tim ai đó nhảy lên một cái rồi lại không vui liếc mắt nhìn xung quanh. Nhìn gì mà nhìn, một đám nam nhân lại nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, không biết xấu hổ hay sao?

... Hoàn toàn không để ý rằng nãy giờ mình nhìn còn muốn trực tiếp hơn so với "một đám nam nhân" kia a....

Kinh ngạc nhất chính là Thần y Sở Vân. Hai mắt hắn mở lớn, miệng há rộng đến nỗi nhét vừa mấy quả trứng (ÒoÓ) (YY: Trứng cút, trứng gà, trứng vịt, trứng đà điểu hay trứng khủng long? 0^0). Hắn ta là nghe nhầm đúng không? Làm sao có thể... làm sao có thể chỉ ngửi qua mùi đã biết được số lượng, dược liệu, cách điều chế... lại còn cách luyện nàng ta nói... hình như đúng là các vị tiền bối thành công luyện được Dưỡng Sinh đan đều là luyện tới mức hộc máu ngất đi mới thành công a... vốn tưởng là do đan dược khó luyện thành, không ngờ là..

Si Mị kinh ngạc nhìn Lam Linh Lạc, tuy bọn họ không phải là luyện dược sư nhưng cũng không phải không biết luyện được Dưỡng Sinh Đan khó khăn tới mức nào. Nếu... nếu quả thật những lời nàng ta nói là thật, thì y thuật cùng bản lãnh nàng ta hẳn rất cao minh. Vậy, phương thuốc kia có lẽ nào... thật sự chữa được bệnh cho chủ tử? Nhưng mà...

Giống như hiểu bọn họ đang thắc mắc cái gì, Lam Linh Lạc cầm đơn thuốc lên lắc lắc, vô cùng tùy ý nói

- Vì sao ta biết ư? Gương mặt luôn tái nhợt, mi tâm có chút khí màu đen mang theo băng sương, nhịp tim cùng mạch đập không ổn định, lòng bàn tay ấm nhưng đẻ ý kĩ sẽ phát hiện ra hơi lạnh ẩn nấp... A~~~ triệu chứng của Hàn độc lại trộn lẫn Tố Tâm độc, đúng chứ? - tiếp tục giọng điệu khinh thường - Ừm, Dã nhân, thực ra ngươi nói cũng không sai. Quả thực Âm Ám thảo và Huyết Vu đằng dược tính tương khắc, lẫn vào nhau sẽ trở thành kịch độc, nhưng ngươi cũng nói rồi thôi. Đó là đối với người bình thường, Thiên... có là người- bình- thường sao? - Nàng nhíu mi, cắn mấy từ người bình thường thật mạnh. Trừng mắt hung dữ nhìn Sở Vân, nhưng vì dáng vẻ của nàng bây giờ... khụ khụ, cùng với nàng cũng chẳng có ý định trấn áp Sở Vân lắm, chỉ muốn phát tiết một chút. Cho nên nhìn nàng cực kì giống đứa nhỏ giận dỗi làm nũng, vô cùng đáng yêu. - Huynh ấy là trúng.... aiiiii, bỏ đi. Dù sao hai thứ đó cũng chẳng thể làm gì được Thiên, dùng chúng áp chế độc dược trong người Thiên, ừm, sẽ tạo ra tình trạng xung khắc hỗn loạn, nhưng nhờ thế sẽ khiến chất độc thấm trong máu huyết tụ lại, cộng thêm mấy loại dược thảo kia, kết hợp cùng châm cứu và ngâm mình trong nước thuốc ta điều chế. Chừng 3-4 tháng chắc sẽ dứt được độc. Nhưng cơ thể vẫn còn cần điều dưỡng thêm nhiều!

Nói một hơi nhiều như vậy, Lam Linh Lạc rút cục dừng lại. Thực khát a! Vừa nghĩ như vậy, trước mắt nàng bỗng xuất hiện một ly trà lạnh. Ngước mắt nhìn theo bàn tay trắng nõn đi lên, chỉ thấy một gương mặt khuynh đảo chúng sinh yếu ớt cười với nàng, trong mắt là bao hàm sủng nịnh cùng thương tiếc. Lam Linh Lạc hơi hốt hoảng, giống như xuyên qua đôi mắt kia có thể thấy một người khác, cũng ôn nhu ấm áp như vậy, cũng sủng nịnh che chở lại thương tiếc nhìn nàng như vậy, cũng khiến nàng có cảm giác muốn dựa dẫm như vậy....

- Sao vậy? Linh Lạc? Nói nhiều như vậy chắc muội cũng khát rồi. Uống đi. - Thông qua cái nhìn của Lam Linh Lạc, thông minh như Phong Ngân Thiên đương nhiên biết nàng đang nhìn một người khác, thế nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, chỉ mỉm cười nhắc nhở nàng. Phượng mâu xinh đẹp híp lại che giấu cảm xúc không rõ nơi đáy mắt lại khiến gương mặt tuấn mỹ thêm phần mê hoặc, nhất thời khiến người ta có cảm giác như có ánh sáng đang phát ra.

Tiểu tinh linh đang nhớ tới ai? Ánh mắt đó... là dựa dẫm cùng tình cảm sâu sắc... sẽ là ai? Kẻ tên Dạ kia sao? Nghĩ như vậy, gương mặt tuấn tú không hiểu vì sao sầm xuống. Phong Ngân Thiên cũng chẳng hiểu vì sao mình lại ẩn ẩn tức giận cùng chán ghét kẻ tên Dạ kia....

(YY: muội biết nè!!!!! Hỏi đi hỏi đi!!!!!)

Trong viện, mùi chua đột nhiên bốc lên nồng nặc...

Vậy mà kẻ đầu sỏ lại hồn nhiên không biết gì, chỉ chăm chú suy nghĩ làm sao để tiểu tinh linh nhà mình không còn nhớ tới Dạ kia nữa...

- À... cảm ơn. - Lam Linh Lạc dường như cũng phát hiện ra mình có chút thất thần. Yên lặng nhận lấy cốc trà lạnh, khẽ nhấp môi nhuận giọng. Đột nhiên, một giọng nói có chút rầu rĩ tiến vào tai nàng

-... nhưng... nhưng ngươi.... ngươi ném ta ra ngoài cũng là không đúng... - Thần y Sở Vân bị đống kiến thức về y thuật của Lam Linh Lạc dọa sợ rồi, ấp úng mãi mới nói ra một câu chẳng liên quan gì vớt vát chút thể diện. Nói xong hơi vụng trộm ngước lên nhìn Lam Linh Lạc. Chỉ là một tiểu cô nương, vậy mà kiến thức về dược lí so với lão đầu kia còn muốn rộng rãi hơn. Thực biến thái ... nhưng... nhưng nếu có thể trao đổi thì ... thực tốt... nhưng lúc nãy hắn đã... nàng sẽ để ý sao? Mà lúc này, giọng nói trong như chuông bạc của Lam Linh Lạc lại vang lên bên tai Sở Vân

- Di.. Dã nhân ngu ngốc, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói sao? Nhìn ngươi xấu xấu bẩn bẩn cháy khét như thế lại dám vào đây cản trở tâm tình người ta, làm hỏng buổi sáng tốt đẹp thế này. Ta không vứt ngươi ra sao được chứ? - Lam Linh Lạc trừng to mắt, bĩu môi chế nhạo. Một bộ dáng " ngươi thực ngu ngốc" khiến người ta giận sôi.

Chính là Thần y Sở Vân đang mang theo tâm trí rối rắm trong việc có nên thỉnh giáo y thuật người ta hay không chỉ đành nén giận, nhíu đôi mày lại, một bộ dáng nghiêm túc mở miệng

- Bản Thần y anh tuấn tiêu sái suất khí, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, ...( thỉnh lược n từ mang tính tự kỉ)... có chỗ nào không tốt chứ? Xấu đâu hả? Bẩn đâu hả? Ngươi có biết trên giang hồ biết bao mỹ nữ cầu ta quay lại nhìn một lần không hả????

Hồn nhiên không nhớ đã bao ngày mình ôm cái lò luyện đan không rời...

Si Mị có chút run rẩy ngước mắt lên nhìn trời. Rồi, thằng nhóc này lại lên cơn rồi.....

Lam Linh Lạc cũng lười đôi co với Sở Vân, lười nhác vứt từ trong tay áo ra một chiếc gương màu bạc nhỏ chỉ bằng bàn tay nhưng thoáng chốc khi nó tiếp xúc với mặt đất thì trở nên to lớn vô cùng, soi rõ cả thân mình Sở Vân. Nàng đô đô cái miệng nhỏ nhắn, hai tay chống má, nghịch ngợm nhìn Sở Vân

-Ờ, vô cùng anh tuấn tiêu sái luôn a~~~~ - Thiên a, tên này tự kỉ không kém Tam sư huynh nha...

Thần y Sở Vân thoáng nhìn hình mình trong gương. Trợn mắt há mồm lần hai rồi đề khí chạy đi vô cùng gấp rút. Loáng thoáng có thể nghe được trong gió giọng nói hốt hoảng của hắn "Aaaaaaa... hình tượng của bản thần y aaaaa..."

Lam Linh Lạc cảm thấy không còn thú vị, bĩu môi, cánh tay mềm mại ngoắc ngoắc chiếc gương trước mặt, giọng nói hơi uể oải vang lên

- Tiểu Tâm, về đây nào...

Đột nhiên, vốn an phận lui về trong bóng tối, Mị bỗng hiện lên, trong giọng nói có chút chần chờ cùng nghi hoặc

- Xin hỏi Lam cô nương... đó, đó có phải là Thánh Khí Viễn Cổ - Mị Tâm Thánh Gương không?

Lam Linh Lạc nghe vậy thì thu tay về, mỉm cười thú vị, thần sắc trong mắt không rõ hỉ giận, tay trái gõ nhẹ nơi thành bàn bạch ngọc, haha cười

- Không ngờ nha~ Tiểu Tâm, ngươi rất nổi tiếng nha~~~

- Đương nhiên rồi!!! Tiểu Tâm rất tốt, rất cường đại đó!!! - Từ trong gương, giọng nói mềm mại như mây của một đứa trẻ vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.