Bạch Vô Thường cũng được vào, đứng ở bên cạnh Hoa Nguyên Nguyên, nhìn Minh Vương trên giường hôn mê bất tỉnh, đợi hồi lâu, lại gặp Quỷ y trên đầu đã là che kín mồ hôi, Minh Vương lại vẫn chưa tỉnh.
Bạch Vô Thường không khỏi nhíu mày, quay đầu, nhỏ giọng với Hoa Nguyên Nguyên nói: “Minh Vương còn một ngày chưa tỉnh, ngươi phải chiếu cố Minh Vương một ngày, về bất luận tin tức gì của Minh Vương, không được truyền ra khỏi gian nhà này, có hiểu sao?”
Hoa Nguyên Nguyên quay đầu nhìn về phía Bạch Vô Thường, lời này của hắn có ý tứ gì, chẳng lẽ Quỷ Y trị không hết Minh Vương sao?
Mà Bạch Vô Thường, nói xong lại không nói gì nữa.
Hôm nay, Hoa Nguyên Nguyên tổng cảm thấy Bạch Vô Thường cùng ngày thường có điểm không giống nhau, cảm giác nghiêm túc làm nàng thực không kịp thích ứng.
Quỷ Y lại vì Minh Vương thi châm, Hắc Vô Thường lại đi lên giúp Minh Vương độ linh lực, hai quỷ đã sớm mệt đến mồ hôi đầy đầu, thế nhưng biểu tình vẫn thập phần nghiêm túc.
Nhìn nhìn lại Minh Vương, hắn vẫn là nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, không chút nhúc nhích.
Bạch Vô Thường tiến lên, Quỷ Y đối với Hắc Bạch Vô Thường nói một chút cái gì, Hoa Nguyên Nguyên nghiêng tai đi nghe, rất là nhỏ, nàng nghe không rõ.
Một lát sau, Quỷ Y liền lui đi ra ngoài.
Hắc Vô Thường đi ra ngoài trước, liếc mắt một cái ý vị thâm trường nhìn Hoa Nguyên Nguyên, làm cho nàng có chút không được tự nhiên.
“ Chăm sóc thật tốt!” Bạch Vô Thường nói xong bốn chữ này cũng đi ra ngoài.
Trong phòng liền còn lại nàng cùng Minh Vương đang nằm trên giường, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hoa Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm Minh Vương trong chốc lát, nếu muốn chiếu cố Minh Vương, liền phải cố hắng chăm sóc thật tốt đi, chờ Minh Vương tỉnh lại, liền nhìn vào phân lượng nàng đã chiếu cố hắn, không so đo chuyện lần này rơi xuống nước.
Hoa Nguyên Nguyên đánh lên chủ ý ‘phải hảo hảo chiếu cố Minh Vương', liền bắt đầu đi ra ngoài múc nước, vì Minh Vương lau chùi tay chân một chút.
Tuy rằng Hoa Nguyên Nguyên làm mấy chuyện này đó chiếu cố săn sóc có chút vụng về, nhưng vẫn là thực dụng tâm chiếu cố Minh Vương.
Thời điểm nàng ở Hồ tộc làm nha hoàn cho Tiêu Diễm, nhìn qua Bạch Tuyết hầu hạ chiếu cố Tiêu Diễm như thế nào, liền học theo Bạch Tuyết, tận tâm tận lực chiếu cố Minh Vương.
Lần này Minh Vương đột nhiên rơi xuống nước hôn mê, tự nhiên là muốn phong tỏa tin tức, càng ít người biết càng tốt, cho nên Bạch Vô Thường mới có thể sửa một chút thái độ bình thường, thực nghiêm khắc đối đãi chúng quỷ.
Bạch Vô Thường đang ở bờ sông Vong Xuyên, chỉ là cảnh cáo vài câu với chúng quỷ lúc đó, nhưng chung quy hắn vẫn là không yên tâm, nhất cử nhất động của Minh Vương, thế nhưng đều bị. ngoại giới chú ý.
Minh Vương nếu là có cái gì bất trắc, mặt khác các giới khó tránh khỏi không động tâm tư.
Năm vạn năm trước, Thiên giới dẫn dắt tấn công Ma giới, tuy rằng lấy được thắng lợi, Ma giới bị đóng băng, nguyên bản Lục giới, còn lại ngũ giới, nhưng ngũ giới cũng bởi vậy bị hao tổn thương nghiêm trọng, từng người tu dưỡng hồi phục.
Năm vạn năm sau, ngũ giới dần dần có thể khôi phục lại, mỗi người trong lòng đều có kế hoạch, duy trì mặt ngoài nhìn như hoà bình.
Bởi vì năm đó tiêu diệt Ma tộc, Thiên giới là dẫn đầu giả, mấy năm nay, các giới còn lại cũng đều tôn trọng Thiên giới, đa số mọi chuyện đều lấy Thiên giới vi tôn.
Nhưng này hết thảy mọi chuyện đều là mặt ngoài khách khí mà thôi, Lục giới cũng không có thống nhất, khó tránh khỏi có những kẻ trong lòng ngo ngoe rục rịch đang không biết ở phương nào nảy sinh.
Bạch Vô Thường không thể không đề phóng, kẻ muốn nhân lúc Minh Vương hôn mê mà có mưu đồ gây rối.
Sau sự ở nhân gian Bạch Vô Thường cùng Hắc Vô Thường cần làm, tạm thời giao cho thủ hạ đi, hai người đều ở lại Minh giới chú ýnhất cử nhất động, xử lý che giấu rất nhiều phiền toái.
Mắt thấy mười ngày đi qua, Minh Vương vẫn là không có ý tứ muốn tỉnh lại.
Hoa Nguyên Nguyên cầm một cái ghế gỗ đẩu, đặt ở mép giường, ngồi trên ghế, chống đầu, nhìn Minh Vương nằm ở trên giường ngủ đến an nhàn.