“Minh Vương lão đại, lâu như thế sao ngài còn chưa tỉnh nha!” Hoa Nguyên Nguyên nhìn bộ dáng Minh Vương ngủ say, gọi to một tiếng, có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, đột nhiên ở cửa truyền tới động tĩnh nhỏ, làm nàng quay đầu nhìn về phía bình phong. Nghe thấy tiếng bước chân đang đến, chỉ chốc lát sau liền thấy Hắc Vô Thường dẫn theo Quỷ Y từ phía sau bình phong ra tới.
Hoa Nguyên Nguyên thực thức thời nhanh chóng đứng dậy, tránh ra.
Hắc Vô Thường một phen đem Quỷ Y đẩy ngã xuống mép giường, nói: “Nhanh lên, đã mười ngày trôi qua, Minh Vương còn không có tỉnh, ngươi nhanh chuẩn đoán trị tốt lại cho ta.”
“Ta nói, ngươi có hiểu cái gì gọi là tôn lão ái ấu hay không ( kính già yêu trẻ), đối với trưởng bối liền không thể có điểm khách khí?” Quỷ Y liếc mắt nhìn, có chút oán trách Hắc Vô Thường.
“Dong dài cái gì, nhanh lên nhìn xem Minh Vương.” Hắc Vô Thường sắc mặt vô cùng không tốt.Quỷ Y há mồm định nói cái gì, lại thấy Minh Vương nằm ở trên giường ngủ say, đành phải nghẹn lại trong miệng, không cùng với Hắc Vô Thường so đo, Minh Vương quan trọng, liền bắt đầu vì Minh Vương bắt mạch.
Một bên Hoa Nguyên Nguyên nhìn nhìn Hắc Vô Thường, cái con quỷ đen
này, thật đúng là bá đạo.
Thời điểm Quỷ Y giúp Minh Vương bắt mạch, Bạch Vô Thường cũng chạy lại đây.
Bạch Vô Thường đứng bên cạnh Hoa Nguyên Nguyên dò hỏi một chút tình huống hàng ngày của Minh Vương, nàng nhẹ giọng trả lời, Bạch Vô Thường không nói gì, an tĩnh chờ ở một bên.
Hoa Nguyên Nguyên lại nhìn về phía Quỷ Y, hai bên mày nhíu chặt, lại nhìn nhìn trên giường nằm Minh Vương, Minh Vương vẫn như cũ không có nửa điểm động tĩnh.
Trong phòng thực an tĩnh, Hoa Nguyên Nguyên cũng không dám động đậy nhiều, đành phải ngoan ngoãn đứng ở một bên, hai tròng mắt đổi tới đổi lui nhìn tới nhìn lui.
Một lát sau, Quỷ Y mới thu hồi tay, Hắc Vô Thường lập tức tiến lên vội vàng hỏi nói: “ sao rồi?”
“ Linh lực của Minh Vương đang từng chút một biến mất, không bao lâu sau, sợ là sẽ……” Quỷ Y thực uể oải.
Hoa Nguyên Nguyên hoảng sợ, Minh Vương sẽ không hôi phi yên diệt như vậy đi, nếu thế, không phải trên lưng nàng đeo theo cả đời cái tội danh giết hại Minh Vương, không chừng nàng phải chạy trốn đi nha, phải trốn đông trốn tây chốn thui chốn lủi.
Hoa Nguyên Nguyên nhìn trộm một chút Hắc Vô Thường đối diện, trong lòng lộp bộp, sợ là không đợi đến lúc nàng chạy, Hắc Vô Thường cũng đã đem Hoa Nguyên Nguyên chộp tới trong chảo dầu chiên giòn lên.
“Ngươi không phải mỗi ngày ở chỗ Minh Vương khám bệnh, uy dược sao, ta còn mỗi ngày vì Minh Vương độ linh lực, như thế nào linh lực còn biến mất không thấy? Ngươi rốt cuộc có thể trị hay không.” Hắc Vô Thường có chút tức giận, rống lên hai câu với Quỷ Y.
“Ta trị hay không ngươi không thấy sao, không thì ngươi tới mà trị!” Quỷ Y có chút tức giận rống trả với Hắc Vô Thường một tiếng.
“Lão Hắc, Quỷ Y tận tâm tận lực chẩn trị cho Minh Vương, ngươi không thể trách cứ vô lí như thế.” Bạch Vô Thường tiến lên hai bước, đối với Hắc Vô Thường nói, sau đó liền xoay người đối với khách khác khí khí hỏi Quỷ Y,: “Không biết, Minh Vương bệnh tình nên trị liệu như thế nào?”
“Aiz!” Quỷ Y thở dài một tiếng, nói: “Chuyện tới nước này, không thể không mạo hiểm đi lấy ‘ quỷ u đằng ’.”
“Ngươi lúc trước vì sao không nói? ” Hắc Vô Thường vừa nghe Quỷ Y nói bây giờ mới vì Minh Vương tìm dược, không khỏi có chút sinh khí.
“ ‘ Quỷ u đằng ’ này dễ ngắt tới đây như thế sao, không phải ta muốn trước tiên ổn định tình trạng Minh Vương, cả ngày đều phối dược, mong là không cần tới ‘ quỷ u đằng ’, nhưng không nghĩ tới linh lực trong thể Minh Vương tiêu tán đến nhanh như vậy, ta cũng là không có cách nào.” Quỷ Y liền càng thêm bất đắc dĩ.
“Đi nơi nào tìm ‘ quỷ u đằng ’?” Hắc Vô Thường sốt ruột hỏi.
Quỷ Y nhìn Hắc Vô Thường liếc mắt một cái, vẫn chưa vội vã trả lời.
Bạch Vô Thường lại là hỏi Quỷ Y: “ ‘Quỷ u đằng ’này có phải trên sách ghi lại, sinh trưởng ở cực hàn chi địa ‘ quỷ u đằng ’?”
( hơi mệt nên mai up bù nhé các cô cậu (●´⌓`●))