Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 52: Chương 52: Đánh nhau




“ Ngươi có thể đi lên chưa?” Hắc Vô Thường chịu đựng sức nặng trên cơ thể, ẩn nhẫn nói với Hoa Nguyên Nguyên.

Nàng chớp chớp đôi mắt, không dám quay đầu lại nhìn, duỗi tay sờ đồ vật đang đệm dưới thân, cảm giác này, là, là Hắc Vô Thường.

Hoa Nguyên Nguyên vờ trấn định, chậm rãi đứng dậy, khom người chào với cái đệm lưng mình vừa ngồi lên:“ Hắc đại nhân,, tiểu quỷ không phải là cố ý, hiện tại tiểu nhân lập tức đuổi theo bắt lấy kẻ bắt yêu kia.”

Nàng nói xong, nhanh như chớp hướng đỉnh núi chạy đi, bây giờ mà không chạy, cái mạng này khó mà giữ được nha.

Hắc Vô Thường nhìn nàng chạy trốn đến không thấy bóng dángg, đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất lây dính trên người, cũng hướng đỉnh núi đi theo.

Hai người đuổi theo đến đỉnh núi, thấy Nguyên Chân quả thật ở chỗ này.

Chỉ là, nhìn hắn đang dây dưa một chỗ cùng người đánh nhau, Hoa Nguyên Nguyên trong lòng nghi hoặc “ Kẻ này từ chỗ nào chui ra tới “, nghiêng đầu nhìn hắc vô thường.

Hắc Vô Thường liếc mắt xem thường nàng một cái, người kia không phải là hắn phái đi.

Không biết là ai, thế nhưng lại tìm thấy Nguyên Chân sớm hơn hai người một bước, chẳng lẽ là kẻ thù của hắn?

Nhìn người nọ, tóc đen núi cao, sắc mặt lạnh nhạt, múa kiếm lưu loát hoa rơi nước chảy, lại một thân hắc y, nhìn qua cùng Hắc Vô Thường có năm phần tương tự.

Hoa Nguyên Nguyên ngồi một bên xem hai người đánh nhau đến náo nhiệt, thanh âm Hắc Vô Thường lại truyền đến:“ Đi lấy hồ lô!”

“ Nga.” Nàngg lúc này mới tiến đến, hướng đến chỗ hai người đang đánh nhau đến khó rời, không tìm thấy khe hở để chui vào đi, đi đi lại lại xung quanh hai người, bối rối.

Hắc Vô Thườnng nhìn Hoa Nguyên Nguyên làm môt việc cũng không nên thân, phi thân lên, trực tiếp kéo Nguyên Chân ra, đánh.

Vô Ngân nguyên bản đang cùng đánh nhau với Nguyên Chân, chợt có chút ngốc. Hắn nhìn Nguyên Chân cùng không khí đánh nhau, lại còn một bộ dáng cố hết sức, có chút khó hiểu.

Nguyên Chân là trừ yêu nhân ( người giết yêu), thấy được Hoa Nguyên Nguyên cùng Hắc Vô Thường. Vô Ngân có một thân võ công giỏi, nhưng chỉ là phàm nhân, nhìn không thấy.

Dưới mấy chiêu, Hắc Vô thường đem Nguyên Chân đánh rơi xuống đất.

Nàng nhìn Hắc Vô Thường bộ dáng lợi hại như thế, không khỏi nuốt nước miếng, thầm nghĩ “Quả nhiên không nên đắc tội hắn.”

Vô Ngân thấy Nguyên Chân bị đánh ngã, liền cầm kiếm đâm tới.

Hắc Vô Thường vung ống tay áo, đem Vô Ngân đánh bay ra ngoài, chỉ nghe thấy ' bùm ' một tiếng, thân thể hắn liền dừng lại trên mặt đất lớn.

Vô Ngân ăn đau nhìn phương hướng Nguyên Chân, trong mắt đầy khó hiểu, đây là có chuyện gì, chẳng nhẽ gặp quỷ!

Nguyên Chân thấy Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm vào hồ lô bên người, liền biết dụng ý tới đây, ngón tay trộm vận pháp lực, bắn về phía Vô Ngân.

Vô Ngân không kịp phòng bị, trúng phải pháp thuật của hắn, trên người lại không cảm thấy có gì khác lạ, mà trước mặt lại đột nhiên nhiều ta hai thứ không biết là người hay quỷ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Hắc Vô Thường nhìn Vô Ngân một cái, xem ra Nguyên Chân mở giúp hắn âm mắt, làm hắn có thể nhìn thấy hai người họ.

Nguyên Chân muốn Vô Ngân nhìn ra hai người, ý muốn Vô Ngân cho hắn một cái giúp đỡ.

Hắc Vô Thường mặc kệ hai người đánh chủ ý gì, duỗi tay ra lấy hồ lô.

Ai ngờ, Nguyên Chân nhanh tay hợ gỡ hồ lô xuống, ném cho Vô Ngân.

“ Tiếp lấy.”

(ノ≧∇≦)ノ ミ °° \(゚ー゚\)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.