Vô Ngân vẫn chưa hiểu được chuyện gì, trên tay cầm hồ lô bị Nguyên Chân ném thật mạnh lại đây, lại nhìn Hắc Vô Thường từng bước tới gần.
Vô Ngân biết, Hắc Vô Thường là kẻ không thể trêu trọc vào, nhìn xuống hồ lô trên tay, hắn vội vàng ném củ khoai lang bỏng tay này trả lại..
Hắc Vô Thường trở lại chỗ Nguyên Chân, hắn lại đem hồ lô cấp ném cho Vô Ngân.
Vô Ngân mới không thèm cái hồ lô này đâu, lại ném trở về chỗ cũ.
Cứ như vậy ném tới ném lui, Hoa Nguyên Nguyên ở một bên nhìn khuôn mặt tức giận rõ ràng của Hắc Vô Thường.
Nàng cẩn thận, chạy qua một bên trốn đi, Hắc Vô Thường đây là muốn sinh khí, nếu là muốn sống thì phải chạy nhanh.
Bởi vì hai kẻ ném qua ném lại kia là phàm nhân, hắn ( Lão Hắc) liền cho bọn họ vài phần mặt mũi, thế nhưng không nghĩ tới, cư nhiên lại bị phàm nhân trêu đùa, đương nhiên là bị chọc giận.
Hắc Vô Thường nắm chặt song quyền ( nắm đấm hai tay), sắc mặt âm trầm xuống, gió cát nghênh diện mà đến.
Nguyên Chân cùng Vô Ngân bị gió cát ập vào trước mặt, lấy ống tay áo cản trở, lại tự nhiên thấy bản thân bay lên không trung.
Hoa Nguyên Nguyên nhìn cảnh tưởng này, quả thực hơi sợ, hai người kia bị gió cát vây quanh trên không, Hắc Vô Thườngg nổi giận lên, đúng là doạ người.
Hai người kia liều mạng chống cự, nhưng cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể để gió cát tuỳ ý cuốn bay đi.
“ Hắc, hắc đại nhân, bọn họ là người phàm.” Hoa Nguyên Nguyên ở phía sau nhắc nhở. Không còn cách nào, Hắc Vô Thường đành phải thả tay ra, gió cát liền biến mất. Nguyên Chân cùng Vô Ngân ' oanh ' một tiếng té ngã trên đất, sợ là hai cái mông đều phải nở hoa rồi.
Hai người lại cố nhịn đau, nhảy lên, hướng Hắc Vô Thường mà đáng tới.
Ba người dây dưa bên nhau.
Hoa Nguyên Nguyên nhìn ra, cả ba đều không phải người dễ dàng nhận thua, nhưng mà, Hăc Vô Thường là ai, nàng đành phải âm thầm lắc đầu, đúng là hai kẻ phàm nhân muốn tìm mệt để ăn.
Quả nhiên, không lâu sau, Nguyên Chân cùng Vô Ngân đều rơi xuống đài.
Lần này, Hắc Vô Thường không có hạ thủ lưu tình, đánh thẳng đến khi Nguyên Chân cùng Vô Ngân miệng phun máu tươi, hơi thở thoi thóp.
Lúc này, nắp hồ lô tự động mở ra, từ bên trong phiêu ra một nữ quỷ.
“ Hồng Nhi.” Nguyên Chân thấy Hồng Thương ra tới, chau mày, vì nàng lo lắng.
Hồng Thương ngồi quỳ bên chân Nguyên Chân nhìn bộ dáng hắn bị thương nặng, ánh mắt đau lòng, không kìm được vươn tay sờ lên khuôn mặt hắn.
Hoa Nguyên Nguyên thấy Hồng Thương đôi tay mơ hồ, thân mình cũng nhấp nháy, nếu còn không đem đi Minh giới đưa tin, sợ là phải vĩnh viễn tiêu tán nơi nhân gian.
Hắc Vô Thường lấy ra xiềng xích, khoá Hồng Thương lại, kéo đi.
“ Không!” Nguyên Chân cố vươn tay theo Hồng Thương, hét lên, hắn thực sự không cần mất đi nàng.
Hồng Thương cũng đưa tay ra, muốn trở lại trong ngực Nguyên Chân, chỉ là, nàng không thoát khỏi xiềng xích, chỉ có thể để tuỳ ý Hắc Vô Thường lôi kéo đi.
Con quỷ này, vốn dĩ ba năm trước Hắc Vô Thường phải đưa về Minh giới, thế nhưng bị Nguyên Chân tư tàng bên người, làm hại hắn còn bị Minh Vương trách phạt.
Hoa Nguyên Nguyên vừa thấy là biết Hồng Thương cùng Nguyên Chân có một câu chuyện dang dở ở giữa.
Vô Nhân nhìn bộ dáng Hồng Thương, kinh ngạc “ Đây không phải gia tỷ của cố chủ sao?”
Hoá ra, Vô Ngân là sát thủ do cha của Hồng Thương thuê tới giết Nguyên Chân.
Ba năm trước, Hồng Thương cùng Nguyên Chân hai người yêu nhau, phụ thân nàng ấy không đồng ý, ngăn cản bằng mọi cách, còn muốn đem nàngg gả cho người khác. Hồngg Thương bên ngoài nhu nhược mềm yếu, nhưng tính tình lại cương liệt, thà chết cũng không phụ Nguyên Chân