Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 54: Chương 54: Nguyên Chân bị Thương




Hồng Thương chết, đối với Nguyên Chân hay phụ thân nàng đều là đả kích rất lớn. Phụ thân nàng nhận định rằng, nàng chết, tất cả đều là do hắn, liền phái sát thủ đuổi giết ba năm nay.

Vô Ngân bất đắc dĩ đuổi giết Nguyên Chân đã ba năm, cũng không giết chết được hắn. Làm một sát thủ, chỉ cần nhận nhiệm vụ, nếu không hoàn thành mệnh lệnh của cố chủ, vậy chỉ có thể tự sát, đây là quy củ.

Hồng Thương bị Hắc Vô Thường trói, Nguyên Chân dừng tay, hắn đã hại nàng chết một lần, hắn không muốn nàng một lần nữa rời hắn đi như vậy.

Nguyên Chân cố gắng gượng thân thể, theo kiếm phóng tới Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường có chút không kiên nhẫn, đem nữ quỷ giao cho Nguyên Nguyên, phi thân lên đón kiếm đang tới. Hắc Vô Thường đánh đến khi Nguyên Chân bị trọng thương, hắn không thể chết, thọ mệnh hắn chưa dứt, nếu bị đánh chết thật, lại thêm một cái hồn phách mang về Minh giới, Hắc Vô Thường lại bị Minh Vương trách phạt.

Hồng y nữ quỷ thấy Nguyên Chân ngã xuống, máu chảy đầy đất, đau lòng không thôi. Thấy hắn còn muốn xông tới, khóc thút thít kêu lên:“ Không, không cần, không cần..”

Hoa Nguyên Nguyên nhìn một màn thâm tình trước mắt, không khỏi cảm động, hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lừa hẹn thề sống chết, cũng muốn tranh thủ bên nhau.

Vô Ngân thấy Nguyên Chân hơi thở thoi thóp, hắn làm sát thủ, từng giết nhiều người như vậy, cũng không thể hỏng chiêu bài trên người Nguyên Chân, liền rút kiếm phóng tới.

“ Không!” Hồng Thương gấp đến đỏ mắt, trực tiếp nhào tới, muốn đem Vô Ngân giết chết.

Hoa Nguyên Nguyên thầm kêu không xong, không chú ý một chút để Hồng Thương chạy thoát ra ngoài. Mắt thấy nàng muốn giết Vô Ngân, vội vàng vọt tới, trên ngón tay vận động linh lực, đem nàng ta vây giữa không trung.

Mà Hắc Vô Thường vung ống tay áo, đem Vô Ngân quăng ra ngoài.

Hoa Nguyên Nguyên nhìn cả hai người kia đều không chết, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi:“ may mắn, may mắn.”

Nếu lần này nàng cùng Hắc Vô Thường mang thêm hai cái hồn phách nữa trở về, làm rối loạn trật tự Minh giới cùng nhân gian, Minh Vương còn không đem nàng ném vào chảo dầu, còn Hắc Vô Thường, có Minh Vương chống lưng, chắc chắn sẽ không bi thảm như nàng.

Hoa Nguyên Nguyên không khỏi vì cái mệnh quỷ của mình mà suy nghĩ, nàng đây còn muốn sống đến mấy chục vạn năm.

Nàng đem Hồng Thương trói trở về, liền thấy Nguyên Chân giơ kiếm lên, trong miệng nói:“ Hồng Nhi, ta tới làm bạn với ngươi.”

“ Không cần.” Hồng Thương lại không muốn Nguyên Chân vì nàng mà hi sinh tính mạng, tâm tê phế liệt kêu lên, muốn ngăn cản hắn.

Nguyên Nguyên bị doạ đến sợ hãi, ngón tay vội vàng bắn ra dòng khí làm tan biến kiếm trong tay Nguyên Chân.

Nàng bực mình, cái tên này làm cái gì vậy, vừa mới cứu hắn hắn lại đòi tự sát, còn muốn cho nàng sống hay không, nàng không muốn vì hai người này mà để Minh Vương cầm đi nhúng vào chảo dầu đâu.

Hoa Nguyên Nguyên nhanh chóng đem hồn phách giao cho Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường cau mày nhận lấy.

Nàng đi đến cạnh Nguyên Chân, nói với hắn:“ Nếu như ngươi chết, cũng không thể ở bên cạnh nàng, Minh giới chúng ta có quy củ, không phải ngươi muốn như thế nào thì sẽ được như thế đó, nàng đợi ngươi ở dương gian đã lâu, không đi Minh giới nữa thì phải vĩnh viễn biến mất, ngươi đây là muốn nàng không có kiếp sau hay sao?”

Hoa Nguyên Nguyên nói vậy, Nguyên Chân liền bình tĩnh lại, nhìn về phía Hồng Thương, khuôn mặt tràn đầy áy náy.

Hồng Thương lại lắc đầu:“ Không, không phải tại chàng, chàng không sai, là lúc trước ta khăng khăng một mực muốn ở lại bên cạnh chàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.