Tiêu Diễm đi theo con hồ ly kia,Hắc Vân, Bạch Tuyết,Hoa Nguyên Nguyên ba người nối đuôi theo sau. Đi đến bên ngoài đại điện, Tiêu Diễm vào trong, ba người liền chờ ở ngoài cửa.
Gần đây, thời tiết đều rất ấm áp, bất quá hôm nay sao đến đại điện này,Hoa Nguyên Nguyên cứ cảm giác có một cỗ khí lạnh từ sau lưng đánh úp lại. Không chỉ mình nàng, Hắc Vân cùng Bạch Tuyết đều cảm thấy sau lưng giống như có cái gì âm trầm lạnh lẽo, làm người không khỏi có chút rùng mình.
Tiêu Diễm bị hồ ly dẫn đến đại điện,trong lòng buồn bực. Hắn biết Hồ Vương tìm hắn nhất định có việc phải làm. Lần trước Hồ Vương phái Tiêu Diễm đi Minh giới một chuyến, lần này không biết có chuyện gì sai xử.
Tiêu Diễm chỉ cảm thấy cuộc sống sinh hoạt thoải mái hàng ngày của mình lại bị quấy rầy, tâm tình thật không tốt, nhưng mặt ngoài vẫn lộ ra một bộ dạng thực ngoan ngoãn. Vào đến đại điện, liếc mắt một cái thấy Hồ Vương đang ngồi ở cao tòa vương vị.
“Phụ Vương, người tìm con?” Tiêu Diễm hành lễ với Hồ Vương,hỏi.
Hồ Vương thể hiện ra tư thái vương giả tôn sư, đối với Tiêu Diễm nghiêm túc nói:” Diễm Nhi,mau gặp qua Minh Vương”.
Tiêu Diễm hướng bên cạnh nhìn nhìn lên, thấy Minh Vương đang ngồi ở khó. Khó trách hôm nay hắn cảm thấy đại điện sao lại đầy lãnh khí như vậy.
“Gặp qua Minh Vương.” Tiểu Diễm đối với Minh Vương hành lễ. Minh Vương vẫn duy trì bộ mặt không biểu tình, cánh môi lạnh băng mở ra nói:” Lần trước ngươi tới Minh giới chính là mang đi một đồ vật không thuộc về Hồ tộc?”
Tiêu Diễm thấy Minh Vương đột nhiên mở miệng hỏi mình, hắn nghĩ nghĩ, chẳng lẽ Minh Vương là tới tìm Hoa Nguyên Nguyên? Tiêu Diễm có chút không xác định, cận thận nhìn lén Minh Vương vài lần.Hoa Nguyên Nguyên không phải là một con thủy quỷ trong sông Vong Xuyên hay sao,như thế nào lại kinh động Minh Vương tự mình đến muốn đòi người, à đòi quỷ.
“Minh Vương tới chính là để tìm thủy quỷ trong sông Vong Xuyên kia?” Tiêu Diễm vẫn là hướng Minh Vương hỏi.
Minh Vương bỗng nhiên nhìn chằm chằm hắn, lăng liệt ánh mắt bắn thẳng đến làm Tiêu Diễm không khỏi đánh một cái rùng mình.
“ Nàng đang ở đâu?”
Minh Vương hỏi, ý là tới tìm Hoa Nguyên Nguyên.
“ Ở, ở ngoài cửa.” Tiêu Diễm đối với Minh Vương nói
Hắn không nghĩ tới, chỉ là một con thủy quỷ thôi mà, vì cái gì Minh Vương để ý như thế. Tiêu Diễm vẫn luôn cho rằng sẽ không có con quỷ nào phát hiện hắn mang Hoa Nguyên Nguyên rời đi, kể cả bị phát hiện cũng không có gì ghê gớm, chỉ là một con quỷ mà thôi,nào nghĩ đến một con quỷ cư nhiên làm lão đại Minh giới ra tận mặt tìm. Hoa Nguyên Nguyên mặt mũi đúng là đủ lớn.
“ Mang nàng tiến vào.” Hồ Vương nhanh chóng nói với Tiêu Diễm.
“ Vâng mệnh.” Tiêu Diễm chạy ra ngoài. Ra đến cửa thấy Hoa Nguyên Nguyên còn đứng ở đó ngủ gà ngủ gật, khẽ gọi:” Này, tỉnh tỉnh, có người đến đón người về nhà,
.”
Hoa Nguyên Nguyên mơ mơ hồ hồ thấy nghe thấy có người nói,mở mắt ra liền thấy một bên mặt phóng đại của Tiêu Diễm, hỏi:” Xong rồi sao, có phải có thể trở về ăn cơm không?”
Nói xong nàng liền xoay người chuẩn bị quay về. Hắn giữ chặt tay nàng,đem thân mình nàng mạnh mẽ túm trở lại, có chút bực mình nói:” Đi bên này,đi cùng ta đến đại diện.”
Hoa Nguyên Nguyên mông lung buồn ngủ đi theo hắn vào đại điện,trong lòng tiêu Diễm lại rất cao hứng.Minh Vương nếu tới dẫn Hoa Nguyên Nguyên đi,chính là giúp hắn một cái đại ân. Tiêu Diễm còn đang lo không tống cổ được cái trói buộc này đâu.
Tiêu Diễm mang Hoa Nguyên Nguyên đi đến đại điện, một quỷ một hồ ly đứng ở đại điện trung ương.